Chương 37-2: Phúc lợi (2)

Cũng may là không có.

Bọn họ hẹn hai giờ chiều, Lục Niệm chải chuốt cho mình trước, ở trước gương soi soi.

"Hôm nay, là cùng tiểu soái ca kia ra ngoài sao?" Miêu Miêu giúp cô chải đầu, cười trộm hỏi.

Lộc Niệm chống mặt mình, đáp đến thanh thúy, "Ừm."

Miêu Miêu khó thấy cô cao hứng.

Thời gian cô ấy tới Lục gia không lâu như Trương Thu Bình, hơn nữa công việc của cô là chiếu cố Lộc Niệm, ngày thường cơ bản không tham dự mấy chuyện bát quái của mọi người, cô ấy cũng là người An Thành, có thời gian nghỉ liền về nhà, cho nên, đối với chuyện Tần Tự vũng không biết nhiều.

Chỉ biết, anh tới, mỗi lần đều làm Niệm Niệm cao hứng.

Tiểu thư như hoàng yến trong l*иg.

Từ nhỏ đến lớn, đầu năm đến cuối năm, khó thấy cô vui vẻ như vậy, Miêu Miêu cũng không đành lòng cắt đứt.

Cô ấy nói, "Tiểu soái ca rất thích ngài đó."

Lộc Niệm, "Ai?"

Sao có thể, thái độ Tần Tự đối với cô kém như vậy, cô hoài nghi mắt Miêu Miêu có vấn đề, nhìn ai cũng cảm thấy thích cô.

Miêu Miêu nhấp môi cười, "Cậu ấy rất săn sóc."

Tâm tư cũng đủ, về sau tiểu thư Niệm Niệm có thể gả cho một người như vậy, nhất định sẽ bị che chở rất tốt.

Lộc Niệm, "......"

Cái gì đã làm Miêu Miêu sinh ra loại nhận thức sai lầm này?

Săn sóc?

Tần Tự phải dùng câu tám gậy tre đánh còn không đi, từ nhỏ đến lớn, anh không làm người khác sặc thì tốt rồi, một câu mềm mại còn không biết nói, vậy mà biết săn sóc người khác sao.

Nhưng cô đã chuẩn bị ổn thỏa, soi gương một chút, sải bước lên xe để tài xế Lục gia đưa cô ra cửa.

Lần này có thể danh chính ngôn thuận nói đi mua tư liệu học bổ túc.

Cô ở trên xe tâm tình cũng thực tốt, hai chân mảnh khảng khua tới khua lui, trong miệng ngâm nga mấy câu.

Bên ngoài mưa không nhỏ.

Cô xuống xe ở cửa trung tâm thương mai, liếc mắt một cái liền thấy được thiếu niên kia.

Anh ở trong đám người cũng thực xuất sắc, thân hình đĩnh bạt cao dài, cơ hồ liếc mắt một cái có thể nhìn thấy, tựa như rũ mắt nhìn hình ảnh trên di động.

"Tần Tự!" Lộc Niệm hướng anh phất tay.

Anh đóng tin tức chuyến bay, đứng tại chỗ, chờ cô lại đây.

Đây là thương trường lớn nhất An Thành, tầng một là hiệu sách.

Lộc Niệm ở hiệu sách cọ tới cọ lui, chọn vài quyển, đương nhiên tham khảo một chút ý kiến của Tần Tự.

Vẫn là rất nhanh liền mua xong.

Thời gian còn sớm, bên ngoài lại đang mưa, thật sự không có chỗ để đi.

Tâm tình Lộc Niệm có chút trùng xuống.

Hai người một trước một sau đi dạo thương trường, anh bỗng nhiên nói, "Dạo một chút đi."

Lộc Niệm ngước mắt.

Thiếu niên nhìn phía trước, "Tôi có chút đồ cần mua."

"Ừm, em đi cùng anh." Lộc Niệm nói, "Coi như thù lao anh cùng em mua sách!"

Kỳ thật cũng không có gì muốn mua, vẫn rất nhanh liền dạo xong.

Hai người đi thang máy, bỗng nhiên nhìn thấy lầu một bị đống người vây quanh, Lộc Niệm, "Họ đang làm gì vậy?"

"Chắc là hoạt động." Anh tựa hồ không có hứng thú.

"Đi xem sao." Nữ sinh mắt to đáng thương vô cùng.

"......"

Anh theo cô đi.

Đám người vây chật như nêm cối.

"A, Star Hit!" Lộc Niệm nhìn thấy thú bông lớn ở giữa, đôi mắt tỏa sáng, "Bọn họ ở đây làm hoạt động sao?"

Đây là cuốn truyện tranh Lộc Niệm thực thích, 《Star Hit》, hay《 Tinh

Kích》.

Lộc Niệm tự mình vẽ tranh, ngày thường cũng thích truyện tranh, lúc Lục Chấp Hoành không biết trộm đọc rất nhiều, phòng tiểu thư giấu một đống lớn, đây là cuốn cô thích nhất.

Cô đặc biệt thích nam xứng Lộc Giác bên trong, là cái nai con biến thành hình người.

《 Tinh Kích 》 sắp có game mobile,cô suy đoán, hẳn là tới đây tuyên truyền.

"Còn có ai nguyện ý lên trên thử một lần không?" Giọng nói người chủ trì, "Một lần chơi là mười phút! Còn hai vị trí trống, chỉ cần vượt qua mười phút, có thể nhận được thú bông Lộc Giác bản giới hạn!"

"Chúng ta vào xem đi." Lộc Niệm căn bản đi không nổi, "Được không? Được không?"

Tần Tự thấy bộ dáng này.

Căn bản không có khả năng cự tuyệt, cũng cự tuyệt không được.

Nhân vật Lộc Niệm thích nhất trong《 Tinh Kích 》, chính là Lộc Giác, hình tượng nai con ngây thơ chất phác, hình người lại siêu cấp manh, tuy rằng tính cách có chút tự đại lại ngạo kiều, nhưng Lộc Niệm siêu cấp thích nó.

Lộc Niệm nhìn thú bông Lộc Giác bản thú, đôi mắt sáng lấp lánh, Lộc Giác có hai hình thái, một cái là nai con, một cái là hình người, hình người là shota giá trị đáng yêu cực cao, tương đối được hoan nghênh, cho nên người ta làm chủ yếu là hình người, muốn tìm một em nai con phá lệ hiếm.

Hơn nữa cái tạo hình này đặc biệt đáng yêu, lúc trước chưa từng gặp qua, hẳn là game mobile liên động sắp mở, thế nên sản xuất có giới hạn.

Chính giữa là sân khấu màu đỏ, phía trên là thời gian, một nam sinh bế ngang một nữ sinh, từ phía trên đi xuống.

Lộc Niệm thấy kỳ quái, hỏi một chị gái bên cạnh, "Tiểu tỷ tỷ, xin hỏi cái hoạt động này cụ thể là thế nào?"

Tiểu tỷ tỷ kia hiển nhiên cũng là fan trung thành của《 Tinh Kích 》, hưng phấn nói, "Chính là cái kia, 《 Tinh Kích 》 pose kinh điển Lí Dữ Uyên và Tinh Hà Đích! Ôm kiểu công chúa, ôm đủ thời gian là có thể nhận được một phần thưởng Lộc Giác."

Lí Dữ Uyên cùng Tinh Hà Đích là nam nữ chủ của cuốn truyện, phía chính chủ vẫn luôn đẩy mạnh hai người họ, nhưng nhân vật có nhân khí tối cao vẫn là Lộ lc Giác.

Lộc Niệm quả thực muốn xốc bàn, đây là cái kế hoạch gì, vì sao đến việc nhận Lộc Giác cũng phải dính tới Lí Dữ Uyên và Tinh Hà Đích.

Bình ổn tâm tình một chút.

Cô thật cẩn thận hỏi tiểu tỷ tỷ, "Vậy, cái hoạt động này còn yêu cầu nào khác không?"

Tiểu tỷ tỷ nói, "Vì công bằng, ôm trẻ con không được, hạn 16 tuổi trở lên, hình như không còn gì khác, cặp đôi này, anh em này, không giới hạn quan hệ, nhưng ưu tiên cặp đôi."

Ưu tiên cặp đôi......

Lộc Niệm hoàn toàn ủ rũ.

Cô phải đi đâu tìm bạn trai đây, bằng không, ở đây chờ mua một cái?

"Đáng tiếc là chị không có đàn ông." Tiểu tỷ tỷ, "Tức chết rồi, chỉ có thể ở đây chờ mua, xem có người đồng ý không, đợi ba giờ rồi, một người cũng không đồng ý!"

Rốt cuộc phần lớn đều là quà bạn trai thắng được, bán qua tay không tốt lắm.

Lộc Niệm, "......"

"Nhưng mà yêu cầu không cao." Tiểu tỷ tỷ nói, "Chỉ cần kiên trì mười phút là được."

Lộc Niệm nhìn, thèm nhưng không nổi.

Cô lại đi hỏi tiểu tỷ tỷ báo danh.

"Tiểu tỷ tỷ, em có tiền, có thể mua được một Lộc Giác......" cô vô cùng đáng thương hỏi.

"Xin lỗi, đây là hàng không ra bán." Tiểu tỷ tỷ báo danh nói, cô ấy nhìn đến nam sinh đứng một bên, "Em có thể cùng bạn trai mình thử một lần, cái này không khó, nhóm dài nhất chỉ có mười phút, chỉ cần vượt qua mười phút là được, bạn trai em hẳn có thể làm được."

Cô nhìn nam sinh cao cao, đường cong cánh tay cũng rất đẹp, hẳn là rất có sức lực, ôm lấy tiểu cô nương rất nhẹ như cô mười phút khẳng định không thành vấn đề.

Lộc Niệm, "......" Vấn đề không phải ở đó.

Tần Tự có thể ôm cô, nhưng mà......

Nhất định không đồng ý, hoặc là nói, nhất định không muốn.

Tần Tự luôn trầm mặc, Lộc Niệm căn bản không tính đi hỏi anh.

Phải biết rằng, anh một chút cũng không muốn chạm vào cô, đừng có nói ôm lâu như vậy.

"Bằng không đi tìm một nam sinh hỗ trợ?" Lộc Niệm nói thầm, nhìn khắp nơi.

Nhưng mà da mặt cô không dày như vậy, nhờ một nam sinh xa lạ tới thực hiện động tác thân mật, vài lần tính mở miệng, đều thất bại.

Tần Tự toàn bộ đều nhìn cô rối rắm, mí mắt hơi rũ, "Muốn tìm người thì nhanh lên, sắp bắt đầu rồi."

Lộc Niệm, "......"

"Bằng không cũng chỉ có tôi." Thật lâu sau, anh nói.

Lộc Niệm sửng sốt, hoàn toàn chưa kịp tiêu hóa những lời này.

Thấy cô thất thần, thiếu niên cảm thấy gương mặt mình bị nhiệt độ đốt lên, cứng đờ nói, "Không muốn thì thôi."

Ánh mắt Lộc Niệm sáng lên, hoàn hồn liều mạng lắc đầu, "Làm ơn đi."

"Em bảo đảm, sẽ không nghĩ nhiều, cũng sẽ không lộn xộn." Cô nói.

Chỉ còn lại một vị trí cuối.

Trước bọn họ còn có một đôi anh em.

"Ưu tiên cặp đôi, xin lỗi, hai người muốn chờ nhóm tiếp theo không." Nhân viên công tác thấy bọn họ tới, tạm thời xin lỗi.

Lộc Niệm tính nói bọn họ không phải cặp đôi, cái lời này lại kẹt trong miệng.

"Tôi không nói sai chứ?" Tiểu tỷ tỷ nhìn bọn họ cười, cúi đầu kêu Lộc Niệm đăng ký số điện thoại.

Lộc Niệm, "......"

Lộc Niệm lén liếc mắt nhìn Tần Tự một cái, chỉ cảm thấy giúp cô nói dối có phải làm anh khó xử hay không.

Thiếu niên không nhìn cô, biểu tình cũng không rõ ràng.

"Tốt, nhóm cuối cùng lên đài, là một đôi thật trẻ tuổi......" Nhân viên công tác xào nhiệt, "Hơn nữa, giá trị nhan sắc thực xứng đôi."

Nhóm này có lực cạnh tranh cao.

Nam sinh cao lớn, nữ sinh tinh tế, phá vỡ kỷ lục mười phút, hẳn không thành vấn đề.

Thể trọng Lộc Niệm kém mấy cân, khung xương nhỏ, người có vẻ phá lệ tinh tế, ôm cũng mềm mại, cảm giác da thịt cùng mái tóc dài cuồn cuộn xông đến, như thế nào cũng không thể chặn.

Đầu óc anh không còn rõ ràng.

Sau tai nóng bỏng, gò má không khống chế được mà đỏ lên, chỉ có thể liều mạng ức chế, không để cô nhìn ra.

Lộc Niệm muốn nói, cô luôn nhìn chằm chằm đồng hồ phía sau đếm ngược, tới gần bên tai anh nói chuyện, "Còn ba phút!"

Kiên trì một chút, là có thể phá vỡ kỷ lục, lấy được Lộc Giác.

"Anh còn có thể không?" Cô nhẹ giọng hỏi.

(:))) đoạn này t không nhịn được mà nghĩ bậy, chắc do t hóng hai anh chị về nhà lắm rồi)

Động tác Tần Tự ôm cô thực thu liễm, cố tình tránh đi những chỗ mẫn cảm, cánh tay kiên cố hữu lực, thể trạng nam nữ chênh lệch vào lúc này biểu lộ rõ, cô mới phát hiện mình thì ra nhỏ như vậy, ở trong ngực anh, chỉ là một cục be bé.

Tim cô đập có chút gia tốc, chỉ có thể nói với chính mình.

Nói rồi, không nghĩ nhiều, anh chỉ đang hỗ trợ mà thôi.

Hơi thởi nữ sinh mềm mại, lộ ra mùi hương nhàn nhạt, nhào vào tai anh, giống như lông chim mềm nhẹ cào vào.

Hô hấp cô đυ.ng tới chỗ nào, chỗ đó giống như bị lửa thiêu cháy.

Thân thể cũng không theo chỉ huy, chỉ cần cô hơi đυ.ng vào, làn da mẫn cảm như hân hoan, chỉ muốn tích cực đáp lại, sự khác thường này làm anh khó chịu, thậm chí hoàn toàn không thể biểu hiện ra ngoài.

Mỗi một giây tựa hồ đều dài như vậy, anh sợ tiếng tim đập mạnh dị thường sẽ bị cô phát hiện.

"...... Đừng nói chuyện." Cánh tay anh nắm thật chặt, giọng nói phát sáp.

Lộc Niệm cho rằng anh quá mệt mỏi, vội gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề, sẽ không quấy nhiễu.

Rốt cuộc, mười phút kết thúc.

Anh thả cô xuống, đi xa, một giây đồng hồ cũng không muốn ôm thêm.

Người xem vỗ tay một trận, Lộc Niệm còn nhớ mình cùng anh giả làm cặp đôi, sợ bị nhân viên công tác nhìn thấu, không cần suy nghĩ, kéo lại góc áo ạn lại, "Anh từ đã nào."

Tần Tự dừng bước, cương ở tại chỗ.

Người xem có người cười.

Tiểu cô nương này làm nũng với bạn trai, còn làm như ngựa quen đường cũ, vừa thấy đã biết ngày thường không thiếu.

Nhân viên công tác cũng cười, "Hai em còn có thể kiên trì nhiều gấp đôi, vì sao liền ngừng?"

Cô nhìn nam sinh này, một chút cũng không hiện ra bộ dáng thể lực suy kiệt, cũng không biết vì cái gì vừa phá vỡ kỷ lục liền buông xuống.

Nam sinh không phải đều muốn thể hiện trước mặt bạn gái mình sao.

Lộc Niệm cũng không dám nhìn Tần Tự, cô sợ lộ tẩy, chỉ có thể một bên giới cười, một bên nói loạn, "Anh ấy da mặt mỏng, thẹn thùng, không thích thân cận ở trước mặt người khác."

Nhân viên công tác, "Như vậy sao."

Cô nhìn thoáng qua người đã tránh đi, thiếu niên đứng một mình cách đó không xa.

Thuộc về diện mạo thanh tuấn đạm bạc, một đôi mắt phượng hẹp dài rất cổ điển, khí chất lạnh như băng, nhìn cũng không dễ ở chung...... Chỉ có thể nói, ở trước mặt bạn gái, quả nhiên không giống nhau sao.

Cô ấy đưa Lộc Niệm một cái điện thoại có kí hiệu đặc biệt, tán dương, "Cảm thấy các em thật sự rất tốt, rất có cùng hương vị của Lí Dữ Uyên và Tinh Hà Đích."

Lộc Niệm, "......" cô càng thêm chột dạ, cái gì cũng không dám đáp.

Lộc Niệm lấy được thú bông Lộc Giác, lập tức ôm vào ngực, "Thích Lộc Giác nhất!"

Tài khoản Hải Thỏ của cô cũng từng po rất nhiều đồ Lộc Giác, mọi người đều biết fans Lộc Giác.

Nhân viên công tác nhìn thấy di động, quả nhiên là Lộc giác, "Đây là?"

Tiến độ hoàn thành cao, cô nhất thời không phân ra là qua đồ hay là đồng nghiệp.

Kết cấu nhất lưu, tô màu cũng rất có thẩm mỹ, hiển nhiên cô xác thật thích Lộc Giác, thần thái cũng vẽ rất chuẩn.

Lộc Niệm nhấp môi cười, có chút ngượng ngùng, "Đây là tôi tự mình vẽ, trình độ không bằng lão sư, bêu xấu rồi."

"Không có không có, vẽ rất đẹp." Nhân viên công tác đưa cho nàng một tấm danh thϊếp, "Về sau, chúng ta có cơ hội liên hệ."

Lộc Niệm nói lời cảm ơm, nhận lấy danh thϊếp.

Cô cầm đi, Lộc Niệm đem ôm Lộc Giác vào trong ngực, khóe môi ức chế không được giơ lên, cười tủm tỉm.

"Thật may mắn." Cô nói.

Thiếu niên trầm mặc, một đường đều không nói chuyện.

Lộc Niệm nghĩ, cũng đã ủy khuất anh.

Rốt cuộc cô cũng là nữ sinh, kêu người ta ôm như vậy, lúc trước anh còn không muốn chạm vào cô.

Vừa lúc đi ngang qua một cái quán cà phê, cô đi vào mua hai ly, đưa một ly qua, "Cảm ơn đã hỗ trợ."

"Ngày mai phải đi rồi?"

Anh gật gật đầu.

Một buổi trưa qua đi, Lộc Niệm chỉ cảm thấy thời gian qua quá nhanh.

Bên ngoài mưa còn chưa dừng, xe Lục gia đã tới, Lục Dương hỏi cô mua sách gì mà muộn như vậy.

Lộc Niệm nói có lệ vài câu, khi cắt đứt điện thoại, thiếu niên đứng cách đó không xa, giọng nói lãnh đạm, "Tôi đi đây."

Anh tựa hồ đã hoàn toàn khôi phục nguyên trạng, biểu tình nhạt nhẽo, mắt đen nhìn không ra cảm xúc, nội liễm lại lãnh đạm.

Lộc Niệm, "Em đưa anh đi."

"Không cần." Anh nói.

Xe Lục gia đã tới, điện thoại một người nối tiếp một người.

Lộc Niệm chống đỡ không được, rốt cuộc không thể kéo dài thêm.

Bên ngoài mưa bụi như trụy, anh nhìn cô lên xe, rời đi, càng đi càng xa, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy, mới rời đi.

Chuyến bay ở rạng sáng.

Anh không tính ăn cơm chiều, trực tiếp đánh xe về nhà, cầm hành lý đi sân bay.

*

Buổi tối, Lộc Niệm ôm tắm rửa sạch sẽ, lại hong khô Lộc Giác, nằm lên giường.

Cô nghĩ lại chuyện ban ngày.

Kỳ thật hồi tưởng lại, được Tần Tự ôm như vậy thực không tồi...... anh rất dễ nghe, ôm ấp ấm áp kiên cố.

Hơn nữa, còn cảm thấy có chút hoài niệm, tựa hồ ở lúc nào đó, cũng từng được ôm như vậy.

Cô bỗng nhiên hậu tri hậu giác e lệ, chỉ nhắc đi nhắc lại mình không được nghĩ nhiều,

Nếu anh có thể hơi chút ôn nhu mà nói.

Rất nhiều người lên đại học sẽ yêu đương.

Hơn nữa, lấy diện mạo Tần Tự, chỉ cần anh có thể đối với người khác hơi ôn nhu chút, tuyệt đối là thu hút nữ sinh.

Có thể sang năm anh sẽ mang một bạn gái về An Thành.

Như vậy, cô giữ chìa khóa nhà anh, có phải không tốt lắm không?

Lộc Niệm suy nghĩ miên man.

Bỗng nhiên tâm tình trùng xuống.

Cô để chân trần xuống giường, lần thứ hai cầm lấy tư liệu Tần Tự cho cô.

Nữ sinh xoa xoa cái mũi, cuộn ở trên giường, lật xem một tờ một tờ một.

Mấy ngày này, cô xem đi xem lại rất nhiều lần, nhưng mà lần này, một tờ giấy ngoài ý muốn từ trang lót rớt xuống.

Lộc Niệm khom lưng nhặt lên, là một tờ giấy.

Chữ viết viết thật đẹp, là bút tích của Tần Tự, đầu bút lông khí phách sắc bén.

Cô mở to mắt, phía trên chỉ có một hàng chữ, "Khóa sẽ không đổi, chìa khóa tùy cô giữ hoặc không."

Là đang nói phòng anh ở sao...... Lộc Niệm ngây ngẩn cả người.

Cái chìa khóa đó, nói như vậy, hình như từ lúc anh cho cô, cô còn chưa sử dụng qua.

Là ngẫu nhiên nhờ cô giữ nhà?

Rốt cuộc, Tần Tự không có người thân, căn phòng đó, vẫn luôn chỉ có một người sống.

Tâm tình Lộc Niệm bỗng nhiên hơi tốt một ít, nói như vậy, có phải ít nhất chứng minh, anh sẽ về An Thành?

Như vậy, chờ anh nghỉ đông về, cô tới trước, gọi người quét tước một lần, lại gọi một bàn đồ ăn, dọa anh nhảy dựng.

Nghĩ nghĩ, khóe môi cô lơ đãng cười, nhìn hồi lâu, quý trọng vuốt vuốt tờ giấy, để vào hộp của mình.

Tiếng nước mưa đánh vào song cửa sổ phá lệ rõ ràng.

Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Đen kịt, buổi tối lại mưa, mùa hạ mưa to, mưa bụi như thác nước, không nhìn thấy được gì.

Phải rời khỏi.

Cô gái để chân trần, không hề chớp mắt nhìn bên ngoài.

Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên cách xa như thế.

Loại cảm giác phiền muộn này nổi dậy không thể ức chế.

Tác giả có lời muốn nói:

Tương lai tích nam bồn hữu xác thật thật thẹn thùng.

Về sau, da mặt đều bị Niệm Niệm dần dần dạy dỗ ra, hì hì.

:)) toi comeback rồi nhà mấy chị em