Chương 36

Editor: minhsike

Beta: Khả Khả

Lục gia có 2 tầng gồm 3 thư phòng, một cái dành cho Lục Chấp Hoành làm việc, một cái là thư viện chung. Một cái khác là thư phòng của tiểu thư dành cho Lộc Niệm.

Vào hôm học bù lúc trước, Lộc Niệm đều học ở thư phòng chung. Sau khi Tần Tự đến thì cô không còn học chỗ đó nữa.

Lần này không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà cái chân của cô lại đổi hướng đi.

Nắng tháng tám đúng là nóng nực, ngoài cửa sổ chính là đình viện Lục trạch. Bóng dáng nhỏ của hoa mộc tê trải khắp hành lang, tỏa ra hương thơm nhẹ. Thỉnh thoảng lại có làm gió râm mát nhẹ nhàng thổi qua. Trong đình viện, hơi nước của hồ nước xen qua ánh nắng bay lên.

Tần Tự trầm mặc đi theo cô, thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ.

Anh chợt cảm thấy nơi này vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Lần trước rời đi, lần này quay lại, đã bao lâu rồi nhỉ?

Lại nhớ tới cuộc nói chuyện trước kia cùng với Lục Chấp Hoành.

Anh một mực khắc chế, có thể nhẫn nhịn, Lục Chấp Hoành cái gì cũng không nhìn ra, anh cũng thuận lợi đạt được một hứa hẹn, lấy được một vé vào cửa của Lục thị.

Nhưng cũng chỉ là một lời hứa mà thôi.

Hai người đều không nói gì, đi thẳng đến cuối hành lang. Lộc Niệm cầm nắm cửa thư phòng, không mặn không nhạt nói: "Tới rồi."

Cô mở cửa.

Ánh nắng xán lạn đập vào mắt.

Lộc Niệm bình thường hay một mình đọc sách trong thư phòng, hai mặt tường đều là giá sách, sách vở đều được gấp lại gọn gàng. Một góc khác cô để giá vẽ, màu vẽ với bút vẽ, và các loại công cụ vẽ tranh.

Còn có một cái sofa nhỏ màu vàng hình vuông, cùng một cái bàn. Cô thỉnh thoảng sẽ ngồi đây uống trà nghỉ ngơi.

Ở chính giữa căn phòng có để một tủ sách.

Cả căn phòng được bố trí nhìn rất ấm áp, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt của nữ sinh, là một hương thơm thoải mái, thư giãn. Trên sàn nhà còn ném mấy con chó bông.

Cô trở tay đóng cửa.

Sáng sớm yên tĩnh, tiếng khóa cửa nhỏ bé vang lên thật rõ ràng.

Trong phòng giờ chỉ có hai người.

Lộc Niệm hiện tại căn bản không có tâm tình học bổ túc, quả thực trong đầu chỉ toàn dấu chấm hỏi, hận không thể đem anh đè lên tường, tra hỏi đầy đủ.

"Anh không phải là muốn ở lại An Thành sao?" Tâm tình của cô bình ổn một chút, chọn một góc độ để mở miệng: "Sao lại thay đổi rồi? Lúc ấy anh kiên quyết như thế cơ mà."

Thiếu niên lãnh đạm trả lời: "Tới là để giúp em học bù."

Ngụ ý là những việc kia đều không liên quan đến cô đúng không?

Lộc Niệm quả thực muốn cười.

Bọn họ cũng coi như là thanh mai trúc mã, quen biết nhiều năm như vậy, đầu gỗ vẫn che giấu tình cảm.

Lần trước cãi nhau như thế, còn xém chút nữa xé rách mặt nhau, sau đó không hiểu tại sao anh lại xuất hiện ở nhà cô, cái gì cũng không giải thích rõ ràng.

"Học bù?" Lộc Niệm ngồi xuống sofa nhỏ, tay đỡ cằm: "Vậy em có thể biết trình độ của học trưởng được không?"

Cô trừng mắt nhìn: "Không hiểu rõ, vậy anh có biết hay không?"

Nhiệt độ trong nhà lúc này rất nóng, nên cô mặc đồ ngủ, tà áo mỏng từ từ trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn nà.

Không gian cách biệt, hiện tại chỉ có hai người.

Thiếu niên rũ lông mi, môi mỏng mím thật chặt, từ góc độ này của Lộc Niệm, có thể nhìn thấy xương cằm gầy gò tinh xảo. Anh không trả lời câu hỏi câu nói này, không nghe thấy.

Anh lấy sách vở ra, sắc mặt vẫn rất lãnh đạm, ở chỗ cô không nhìn thấy được thì bàn tay của anh đang gắt gao nắm gáy sách.

"Được hay không, thử xem sẽ biết." Anh nói.

Giọng nói lãnh đạm, thậm chí vẻ mặt đều không có bất kì biến hóa nào.

Lộc Niệm rất tức giận, hận không thể cắn tay anh một cái.

Cô mạnh mẽ nhịn xuống, nói với chính mình ;à không cần tức giận, nên giữ bình tĩnh.

Anh cứ lãnh đạm như vậy đối với cô, cùng lắm thì cô trở về nguyên dạng là được rồi.

Bàn đọc sách rất rộng, đủ để hai người ngồi, nhưng mà trước bàn chỉ có một cái ghế, có lẽ là cái ghế mà Lộc Niệm hay ngồi, đệm dựa mềm mại.

Lộc Niệm lấy sách giáo khoa ra từ cặp mình, dường như cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Thiếu niên vẫn đứng như cũ, sống lưng đơn bạc, nói: "Cái ghế."

Lộc Niệm không quay đầu lại: "Sao?"

Cô gái hơi cong eo, lộ ra đoạn gáy trắng nõn như ngọc, hôm nay cô búi tóc lên có vài sợi tóc nhung đen đung đưa tại cổ.

Anh không thể không nói: "Chỉ có một cái ghế thôi à."

Lộc Niệm giống như mới phát hiện, cô tìm được sách, ôm sách đứng thẳng người lên: "A, bình thường chỉ có một mình em."

Trong thư phòng có điện thoại nội tuyến, cô bấm số của Miêu Miêu: "Miêu Miêu, làm phiền đưa một cái ghế tới thư phòng của tôi."

Lúc đến nơi Miêu Miêu hơi kinh ngạc.

Bởi vì cô ấy biết, bình thường ở thư phòng này chỉ có một mình Lộc Niệm dùng, có đôi khi ở trong này cả một buổi tối, ai cũng không cho vào.

Cô ấy nhịn không được dùng hai mắt đánh giá thiếu niên này.

Nhưng mà, siêu đẹp nha.

Cô ấy cảm thấy rằng Niệm Niệm sẽ thích người như vậy.

Miêu Miêu dò xét bọn họ vài lần, cười nói: "Vậy để tôi gọi người đưa trà vào."

"Cảm ơn." Lộc Niệm tiễn cô ấy ra cửa.

Cuối cùng cũng bắt đầu.

Tần Tự cầm sách Toán của Lộc Niệm lênn, đầu tiên lật đến mục lục: "Chỗ nào không hiểu?"

Thiếu nữ nâng cằm lên, mắt to trong trẻo, bộ dáng rất vô tội: "Tất cả đều không hiểu."

Anh mấp máy môi: "Lấy bài thi cuối kỳ lần trước ra."

Mặc dù tính tình của Lộc Niệm cực kì hiền lành, nhưng mà những giáo viên dạy kèm cho cô trước kia, mỗi người đều có giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, sợ cô không hài lòng.

Cô đem bài thi ra, điểm tối đa của bài thi là 150, không biết vì sao lần đầu tiên Lộc Niệm cảm thấy con số 91 chướng mắt đến vậy, hai gò má có chút nóng lên.

Cũng may Tần Tự không nói gì, anh đem bài thi kia nhanh chóng nhìn qua một lần, trong lòng đại khái hình dung ra.

Anh đánh giá một chút về nội dung mà cô mất điểm nhiều nhất, lật đến cuối cùng, từ phần lớn đề nói về.

Ngoài ý muốn là Tần Tự giảng rất dễ hiểu.

Mạch suy nghĩ của anh vô cùng rõ ràng, rất có logic, mà lại rất quan tâm đến trình độ của cô. Lộc Niệm phát hiện ra anh đối với tình trạng của cô hiểu rất rõ, những bài khó anh có thể dễ dàng một tính ra, tỉ mỉ chia ra mấy bước.

Anh căn bản không cần giấy nháp, phần lớn có thể tính nhẩm ra, tỉ lệ chuẩn xác trăm phần trăm.

Lộc Niệm đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

Bỗng nhiên Lộc Niệm nhớ lại.

Khi còn nhỏ, bọn họ cùng nhau làm bài tập trên gác mái, khi đó anh dường như đã bộc lộ ra thiên phú.

Mà qua mấy năm, bọn họ đều trưởng thành.

"Hiểu không?"

Thật ra Lộc Niệm nghe thấy rất nghiêm túc, cũng rất hiểu, vừa định gật đầu, nhớ tới lúc nãy bọn họ tranh chấp, trong lòng bỗng nhiên toát ra một cỗ oán niệm không hiểu được, cô liền đổi giọng: "Không hiểu."

"Em rất ngu ngốc." Lộc Niệm trừng mắt nhìn: "Một lần khẳng định không đủ."

Cô rằng mình sẽ chọc anh bực mình.

Môi mỏng của thiếu niên khẽ nhếch, không nhìn ra thần sắc biến hóa, anh nhấc bút lên, vậy mà lặp lại bài giảng lần nữa.

Lộc Niệm: "....."

"Đã hiểu." Cô tức giận nói.

Cô giật bút từ trong tay anh xuống: "Không cần giảng".

Ngón tay của cô gái thật mềm mại, đầu ngón tay ấm áp, chạm đến ngón tay thon dài lạnh buốt của anh, Lộc Niệm cũng không có cảm giác gì, cúi đầu tiếp tục làm đề Toán.

Vành tai thiếu niên lại đỏ lên.

Đã không thể đυ.ng vào... Loại tình trạng này lại tới rồi.

Cô thắt tóc dài trượt xuống một đường, cảm thấy trở ngại tầm mắt, Lộc Niệm tiện tay đem sợi tóc vén lên sau tai, lộ ra hai gò má trắng sứ như tuyết.

Anh nhắm mắt lại, có chút tuyệt vọng dời đi ánh mắt, kìm nén không nhìn cô.

Ở bên trong cái không gian đóng kín này, chỉ có hai người bọn họ, anh đã dần dần tỉnh ngộ lại, tự đưa mình tới cửa là một quyết định sai lầm nhiều dày vò.

"Tính ra rồi." Lộc Niệm cao hứng bừng bừng.

Sự tức giận của cô tới cũng nhanh đi cũng nhanh, trừ khi ngẫu nhiên bị anh làm cho bực mình bên ngoài, phần lớn thời gian khác tính cách đều rất mềm mại, thấy bộ dạng của anh có chút khác thường, cô hỏi: "Làm sao vậy?"

Anh cũng không đáp.

Buổi sáng thời gian trôi rất nhanh, Lộc Niệm cảm thấy trong bụng có chút đói.

Nhìn vào thời gian, vậy mà đã học tận ba giờ cũng không nghỉ ngơi gì, vì thế cô nói: "Không khác mọi ngày lắm hả?"

Ngày thường khi học bổ túc cũng đều là ba giờ.

Thiếu niên đáp: "Một ngày."

Lộc Niệm: "?"

"Là một ngày học bổ túc, buổi sáng đến xế chiều."

Lộc Niệm kinh ngạc: "Cái gì cơ? Một ngày, cái này có khi nào đến ban đêm cũng phải tiếp tục không?" Rốt cuộc là học đến bao giờ.

Cằm mảnh khảnh của thiếu niên căng chặt: "... Không bao gồm ban đêm."

Như vậy còn được.

Cẩn thận nghĩ lại, Lục Chấp Hành nói thời gian là mười ngày, như vậy thì mỗi ngày thời gian đều dài một chút, cũng coi như bình thường.

Nhưng mà vì kiếm tiền mà anh có thể tự nguyện tới dạy kèm cho cô lâu như vậy, thật là làm khó.

Lộc Niệm bỗng nhiên có chút mềm lòng.

Nhớ tới lần trước bọn họ cãi nhau, trong nội tâm cô có chút không thoải mái. Cho nên luôn một mực không hiểu rõ, chỉ muốn nói mấy lời làm anh khó chịu.

Thế nhưng nếu nghĩ lại, chỉ có mười ngày.

Sau đó, chẳng mấy chốc anh sẽ rời An Thành, học đại học bên ngoài, khả năng sau này còn không được gặp lại nhau.

Nghĩ như vậy, cô lại không đành lòng.

Đoán chừng anh cũng là đang nhẫn nhục chịu đựng vì kiếm một chút tiền, không cách nào khác lại bị buộc lấy chung một phòng cùng người mà mình chán ghét, còn phải chịu cô làm khó dễ.

Qua một buổi sáng, hỏa khí của cô vẫn chưa xuôi, nhưng là tâm tình đã mềm hơn một ít.

Giọng nói của Lộc Niệm chậm dần: "Anh có đói bụng không? Hay là chúng ta ăn cơm đi?"

Trong lòng cô không còn tức giận, lúc nói chuyện khôi phục bình thường, mềm mại lại ngọt ngào, thanh thúy, cực kì kiều.

Khi hai người đi ra khỏi phòng, Miêu Miêu đã sớm chờ ở bên ngoài.

"Tiên sinh có việc ở công ty." Miêu Miêu thoáng nhìn qua Tần Tự, lặng lẽ nói với Lộc Niệm: "Còn có, hôm nay Lục Dương thiếu gia tới."

Lục Chấp Hoành không ở đây.

Ánh mắt Lộc Niệm liền sáng lên.

Nhưng Lục Dương lại đến.

Cô bỗng nhiên nhụt chí.

"Niệm Niệm". Từ hành lang truyền đến tiếng bước chân, Lục Dương nhẹ nhàng bước tới, vẻ mặt tươi cười.

Thấy rõ Lộc Niệm đang đứng cạnh một thiếu niên sắc mặt lãnh đạm, hắn như gặp quỷ, nụ cười rất nhanh cứng đờ, giống như hoa tuyết chầm chậm tan biến.

Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, buột miệng thốt ra: "Tại sao mày lại ở đây? Ai cho mày đến?"

"Là Lục tiên sinh mời tới." Miêu Miêu nói: "Mời cậu ấy tới để giúp Niệm Niệm tiểu thư học tập."

Lộc Niệm không thích Lục Dương dùng giọng điệu này nói chuyện với Tần Tự, giọng nói so với bình thường lạnh hơn vài phần: "Tại sao anh ấy không thể tới? Đây là nhà em."

Tần Tự chỉ yên tĩnh nhìn Lục Dương một cái, không nói gì.

Lục Dương tức giận đến đỏ cả mắt.

Lục Chấp Hoành mời anh ta đến?

Hắn nhớ kỹ trước đó ở trước mặt chú có ám chỉ qua vài lần, thậm chí còn nói ra khả năng sẽ cùng Niệm Niệm yêu sớm. Vậy mà tại sao, anh ta còn có thể công khai nghênh ngang bước vào nhà.

Chẳng lẽ?

Hay là chú nghĩ...

Trong lòng Lục Dương nổi lên một suy nghĩ đáng sợ, hắn lập tức lắc đầu, đem cái suy nghĩ hoang đường kia ném đi, tự nói với bản thân, không có khả năng.

Ba người cùng nhau ăn cơm.

Lục Dương ngồi cạnh Lộc Niệm, đặc biệt ân cần: "Niệm Niệm, em uống một chút canh đi, mùa hè nóng lắm."

Hắn bảo cô ăn này uống kia, có chút đắc ý, đôi mắt đảo đến chỗ thiếu niên đối diện.

Làm hắn ngoài ý muốn chính là, Tần Tự rất trầm mặc, chỉ là an tĩnh ăn, hoàn toàn không có bộ dáng lôi kéo làm quen với cô, hai người nhìn hoàn toàn không thân thiết.

Hắn liền nhớ tới lời nói lúc trước của Tần Tự.

Một nam nhân, vì một người khác phái làm được loại việc này, gặp nguy hiểm thì hộ tống cản đao. Khi cô thấy phiền lòng, kể cả nửa đêm gọi cũng phải đến, thậm chí còn cam tâm tình nguyện giấu đi danh tính, không cần bất cứ thù lao gì.

Nếu như nói không có bất cứ toan tính gì, Lục Dương không tin.

Đều là đàn ông, không cần lừa nhau.

Tần Tự cũng chính miệng thừa nhận qua, bất cứ điều gì cũng nguyện ý vì cô mà làm.

Lục Dương hiện tại vẫn còn nghĩ không ra, lời kia thuần túy là cố ý nói ra để chọc giận hắn? Hay là Tần Tự nói ra lời thật lòng.

Thằng oắt này đến cùng là đang chơi trò gì?

Nhưng mà hắn cũng biết, Tần Tự đã trúng tuyển vào Đại học A, không bao lâu nữa sẽ phải rời khỏi An Thành để đi học. Như vậy dù như thế nào thì không lâu nữa anh ta cũng sẽ ngưng quấn lấy Niệm Niệm.

Về sau, Niệm Niệm chắc chắn là muốn xuất ngoại, cách một đại dương, còn có thể phát sinh cái gì nữa chứ.

Chờ lên đại học, tầm mắt của Niệm Niệm rộng rãi hơn, quen thêm nhiều bạn mới, tự nhiên sẽ quên anh ta

Một lúc sau khi bữa cơm kết thúc, buổi chiều lại tiếp tục học bổ túc.

Lộc Niệm ngồi một bên viết đề rất mệt nhọc.

Thân thể cô không tốt, mỗi ngày cơ bản đều phải ngủ trưa, nếu không thì tinh lực buổi chiều không có đủ, nhất là sẽ dễ dàng ngủ gật. Chỉ là nhìn Tần Tự dường như hoàn toàn không có bộ dáng buồn ngủ, cô ngượng ngùng không dám nói.

Lúc cô đang mơ màng viết bỗng bút trên tay rơi xuống giấy, phát ra tiếng động nhỏ.

Cô ngủ rồi, lông mi dài vểnh vểnh, bóng dáng cô gái có gò má trắng nõn chiếu trên cửa sổ. Bàn tay mềm mại tinh tế, buông lỏng bút, duỗi ra trước mặt anh, vài sợi tóc rũ xuống gò má bị vén lên sau tai.

Anh an tĩnh nhìn cô, tầm mắt dừng lại thật lâu trên gò má, tay không còn lật qua lật lại trang sách.

Bóng dáng trên bàn từ từ nhúc nhích.

...

Lộc Niệm giật mình tỉnh lại, mới phát hiện ra là mình ngủ gật.

Tần Tự ngồi ở một bên đọc sách.

"Sao anh không gọi em dậy?" Lộc Niệm dụi dụi đôi mắt.

"Gượng chống lấy cũng không hiệu quả." Anh không ngước mắt: "Không bằng em trực tiếp ngủ."

"Anh ngồi ở đây." Lộc Niệm lẩm bẩm: "Nếu em ngủ, ai biết khi em ngủ sẽ nhìn như thế nào."

Cô sợ tướng ngủ của mình không được tốt, chảy nước miếng hoặc là cái gì khác, cô không muốn xấu mặt trước anh.

Bởi vì vừa rồi mới thϊếp đi, cô gái dụi dụi con mắt, ngáp một cái nhỏ, đôi mắt càng thêm long lanh. Khi nói chuyện, cô vô ý thức liếʍ liếʍ môi, hôm nay môi cô có vẻ rất mềm nha.

Thiếu niên nắm chặt ngón tay, sau một hồi, anh đẩy sách vở trước mặt ra, đứng dậy.

"Hả?"

"Anh ra ngoài." Anh đưa lưng về phía cô: "Em muốn ngủ thì ngủ đi."

Lộc Niệm: "..."

Cô chỉ nói đùa một chút thôi mà, tự nhiên nói đi là đi... Thế nhưng mà, cô ở đây ngủ cũng không thoải mái.

Anh đã đẩy cửa rời đi.

Lộc Niệm hoàn toàn không có biện pháp, vẫn là đứng dậy đi về phòng ngủ của mình. Dù sao nếu được phép, ngủ trên giường đương nhiên dễ chịu hơn.

Cô ngủ mất một giờ.

Cũng may là cô đa đặt đồng hồ báo thức.

Tần Tự ở ngoài hành lang, trong mắt anh không có một tia buồn ngủ, đầu óc thanh tỉnh ngoài ý muốn.

Nhìn ra bên ngoài, một ngọn cây cọng cỏ đều quen thuộc.

Từ nơi này nhìn sang, có thể nhìn thấy nhà nhỏ của Hứa gia phía đối diện, cùng với cái gác mái mà anh đã từng ở.

Núp ở cái gác mái âm u kia, anh vô số lần từ nơi đó vụиɠ ŧяộʍ nhìn về phía này, nhìn cô mặc váy, bước chân nhẹ nhàng đi qua hành lang, nơi ánh sáng phát ra.

Mỗi cái nhìn cũng có thể khiến cho nỗi thống khổ của anh tăng thêm một phần.

Khi đó anh chưa bao giờ nghĩ rằng về sau mình sẽ có cơ hội chính thức đặt chân vào đây.

Nhưng khoảng cách giữa bọn họ vẫn xa như vậy.

Lục Dương không biết xuất hiện ở hành lang từ bao giờ, nhìn bóng dáng thon dài của thiếu niên, hắn xoay người muốn chạy. Không ngờ, Tần Tự đã nhìn thấy.

"Tôi có việc muốn nói với anh." Anh nói.

Bước chân Lục Dương ngừng lại.

Tần Tự: "Việc của Lâm Tuấn Nhuận là anh làm."

Lục Dương sửng sốt, bắt đầu nhớ lại. Năm lớp mười Lộc Niệm gặp đả kích, hắn chỉ bảo Lâm Tuấn Nhuận giả mạo Tần Tự.

Lục Dương không biết anh làm cách nào biết được, căng da đầu: "Đó là do mày đồng ý, hơn nữa Niệm Niệm một hai phải hỏi ra được là ai. Tao làm gì có biện pháp, chỉ có thể tìm người khác để lấp liếʍ."

Lục Dương không hiểu tại sao đã qua lâu như vậy rồi, vì sao anh ta lại bỗng nhiên nhắc lại chuyện kia, chỉ có thể lý giải rằng anh ta thấy hối hận, muốn lần nữa mượn chuyện kia để tăng độ hảo cảm trước mặt Niệm Niệm.

Hắn cảnh giác nói: "Mày đừng có mà si tâm vọng tưởng, coi như nếu Niệm Niệm biết, nhiều lắm là cùng mày nói tiếng cảm ơn, mày xem em ấy đối với Lâm Tuấn Nhuận có gì đặc biệt sao?"

"Mà đối với chuyện của Niệm Niệm, đều là chọn mối tốt." Hắn nói: "Lục gia cùng Triệu gia đã hẹn ước."

Vào lễ trưởng thành của Lộc Niệm, anh em nhà họ Triệu đều được mời, hơn nữa lại còn đứng đầu danh sách khách mời.

Hắn không biết về sau sẽ là đứa con trai nào của Triệu gia, nhưng có thể xác định chính là Tần Tự tuyệt đối không có cơ hội, thậm chí cơ hội đυ.ng vào cô cũng không có.

Thiếu niên vẫn luôn không nói chuyện, biểu tình cũng không biến, nhàn nhạt hỏi: "Cho nên?"

Lục Dương hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ phản ứng như vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng: "Cho nên, mày hết hy vọng rồi, mày hoàn toàn không có khả năng."

"Không cần bởi vì chú gọi mày đến dạy kèm cho em ấy mà đắc ý."

Thiếu niên rũ mắt, bình bình đạm đạm: "Có cơ hội tiếp cận cô ấy là được rồi, cái khác tôi không quan tâm."

Lục Dương cảm thấy anh điên rồi.

Trước mắt là dung mạo bình tĩnh tuấn tú của thiếu niên, xương cốt của hắn liền phát lạnh.

Lục Dương lúc này xác định được, anh ta không biết rõ sự việc của thϊếp mời kia.

"Chúng ta về sau có thể sẽ là đồng nghiệp." Thiếu niên rũ mắt, khóe môi đạm bạc treo một tia cười như có như không.

Trước kia Lục Dương ghét nhất là loại người này, lạnh nhạt, mỉa mai, rõ ràng đang nói chuyện cùng mình, nhưng đáy mắt căn bản không có mình, đúng là điên đến tận xương tủy. Hắn dần dần hiểu rõ.

Tần Tự tiếp cận Lộc Niệm, vì cô mà làm nhiều chuyện như thế, đều chỉ là vì Lục thị, vì trả thù cho nên đối với những chuyện kia mới không thèm để ý.

"Mày còn muốn vào Lục Thị?" Lục Dương tức giận đến phát run: "Mày muốn dựa vào thủ đoạn dơ bẩn để tiếp cận Niệm Niệm? Sau đó nhúng chàm Lục thị? Tao nói cho mày biết, nghĩ cũng đừng nghĩ."

Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng dậm chân của Lục Dương, anh đều cảm thấy thật buồn cười.

"Tôi không có hứng thú." Giọng nói của anh thật lương bạc.

Vườn hoa ngoài cửa sổ xanh um tươi tốt, mang theo mùa hạ xanh xanh nóng nực.

Lộc Niệm đã tỉnh ngủ.

Cô đứng dậy, thiếu chút nữa là mặc đồ ngủ ra ngoài, cũng may then cửa lạnh buốt giúp cô trong nháy mắt thanh tỉnh.

Mẹ ơi, cô suýt nữa cứ như vậy đi ra ngoài gặp Tần Tự.

Vội vàng thay quần áo, Lộc Niệm ra cửa, tóc còn rối tung trên vai, ngủ đến mơ mơ màng màng, khuôn mặt nhỏ càng thêm trắng nõn.

Buổi chiều tiếp tục học bổ túc, mọi việc đều thuận lợi.

Lúc nghỉ ngơi, biết Tần Tự kiểu gì cũng không cùng mình nói chuyện phiếm, Lộc Niệm muốn nghe nhạc thư giãn, cô tìm tai nghe khắp nơi.

"Có phải là bị Miêu Miêu thu rồi không?" Cô không tìm thấy, thầm nói.

Tầm mắt thiếu niên dừng lại ở giá sách.

Hàng thứ nhất cột thứ hai treo một cái tai nghe màu đen.

Lộc Niệm ý thức được ánh mắt của anh, liền nhìn sang, cô nói: "Cái kia là Nhã Nguyên để quên ở đây."

Không phải của cô.

Lần trước Triệu Nhã Nguyên đem theo đến đây để chúc mừng sinh nhật cô mà quên mang về, đem tai nghe để lại ở phòng khách. Về sau Lộc Niệm gọi điện thoại đến Triệu gia, Triệu Thính Nguyên lại nói Triệu Nhã Nguyên bây giờ không có ở An Thành, đi chơi xa nhà, không thể về ngay được.

Cậu ấy cũng không ở nhà.

Cho nên tai nghe này vẫn luôn để ở Lục gia, bởi vì sợ sẽ quên trả, cô đem tai nghe cầm về thư phòng của mình, để ở nơi tương đối dễ thấy, chỉ chờ đến lúc cậu ấy về nhà liền gọi người mang trả.

Thần sắc anh lãnh đạm, môi gắt gao nhấp, cái gì cũng chưa nói.

Sau một lúc lâu, thấy cô vẫn đang tìm, thanh âm thiếu niên tựa hồ mang theo chán ghét, lạnh như bang: "Nghỉ ngơi thế là đủ rồi, em hoặc là đừng nghe, hoặc là dùng cái của bạn trai."

Hồi lâu sau Lộc Niệm mới phản ứng được anh đang nói cái gì: "Cậu ấy không phải bạn trai của em, em không có bạn trai." Cô tức giận nói: "Em không giống anh, em không biết xấu hổ như vậy."

Cô tiếp xúc với nam sinh rất ít, bởi vì không có anh hay em trai, ngay cả Lục Dương cô cũng sẽ cố tình duy trì khoảng cách, tuyệt đối không có cử chỉ thân mật gì hết.

Thần sắc thiếu niên cũng không hòa hoãn.

Coi như không phải thì thế nào?

Anh lừa Lục Dương.

Anh rõ ràng ghen ghét đến mức phát cuồng.

Du͙© vọиɠ chiếm hữu đáng sợ, những cái dục niệm điên cuồng kia, hàng năm đều bị anh mạnh mẽ kiềm chế xuống, dường như đã thành một loại thói quen.

*

Nam Kiều ngăn cách với người đời bên ngoài, máy bay chỉ tới phụ cận phía nam thành phố. Chỉ có ô tô ở giữa hai thành thị, nhưng khi vào đến núi Nam Kiều, càng không có ô tô, chỉ có thể dùng xe máy hoặc tự mình đi bộ.

Người như Triệu Nhã Nguyên xuất hiện ở trấn Nam Kiều, phá lệ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Vừa nhìn là thấy T-shirt giá trị xa xỉ, trên cổ lại đeo tai nghe, chân mang giày Alphatype màu đỏ, và cả khuôn mặt xinh đẹp xuất thần như vậy đều là điều hiếm có ở đây.

Chẳng qua sắc mặt hắn nhìn rất xấu, có vẻ không dễ chọc, cho nên cũng có rất ít người dám lại gần bắt chuyện với hắn.

Ở nơi giáp trấn Nam Kiều và núi Nam Kiều, có một sân vườn gia đình, được bao quanh bởi hàng rào tre.

Triệu Nhã Nguyên vừa đẩy cửa sân, trong nhà liền có tiếng chó con sủa gâu gâu, nó vẫn nhớ rõ mùi của Triệu Nhã Nguyên, nên nó chạy vòng vòng quanh người hắn, vẫy đuôi.

“Vượng Tài? Vẫn còn gọi như vậy chứ?”

Người thanh niên bỏ tay vào túi, từ trong lấy ra một gói bánh quy, xé mở sau đó ném cho chú chó đang ở dưới chân.

Cún con cắn lấy bánh quy, vui sướиɠ kêu vài tiếng, sau đó nhắm mắt theo đuôi Triệu Nhã Nguyên.

Triệu Nhã Nguyên đẩy cửa phòng.

Trong phòng được dọn dẹp thanh tân thoải mái lại ấm áp, mọi thứ bày biện lịch sự tao nhã, không khí Nam Kiều trấn sạch sẽ hợp lòng người, khi hè đến, trong phòng lại càng râm mát thoải mái, trong phòng khách lại có ghế nằm bằng tre.

Những năm gần đây có không ít kẻ có tiền từ thành phố cũng thích tới trấn Nam Kiều để giải nhiệt.

Thu Lan đã sinh sống tại địa phương này hơn 40 năm.

Bà 30 tuổi mất chồng, sau này sống một mình, vẫn luôn cảm thấy cô độc, cho nên tại thời điểm Giang Vãn Nhân nghĩ muốn đưa Triệu Nhã Nguyên còn nhỏ tới đây để tĩnh dưỡng thân thể, bà một ngụm đáp ứng xuống, ngần ấy năm trôi qua, gần như xem hắn như đứa nhỏ nhà mình mà chăm sóc.

Thu Lan nghe được tiếng chó sủa, đã ra khỏi phòng khách, vừa lúc chạm mặt thiếu niên.

Lão nhân rất kinh hỉ, “Tiểu Nhã, sao con đến nhanh vậy? Bà còn tưởng chiều con mới đến.”

Triệu Nhã Nguyên gọi một tiếng, “Bà ơi!”

“Con đã về rồi.” Thiếu niên buông hành lý xuống, cho lão nhân một cái ôm, có chút ý làm nũng, đôi mắt Thu Lan nheo lại ý cười, xoa nhẹ mái tóc đen dày của hắn, “Năm nay tiểu Nhã lại cao hơn rồi.”

Cao hơn, nhìn cũng khỏe khoắn, bà cảm thấy rất yên tâm.

Bà hỏi, “Gần đây lại chọc bố mẹ con giận sao? Học tập thế nào rồi? Có thích bạn nữ nào không?”

Triệu Nhã Nguyên, “Mọi thứ vẫn tốt, ba mẹ vẫn vậy, chẳng qua mấy năm nữa, con mang cháu dâu về cho bà.”

Thu Lan cười tủm tỉm, “Cái tính này của con, cần phải thu liễm lại, bằng không, con gái làm sao mà chịu được.”

Thiếu niên không cam lòng nói, “Con có chỗ nào không ngoan chứ?”

Thu Lan nhớ lại đoạn thời gian hắn vừa tới trấn Nam Kiều, chỉ cười cười.

Tên nhóc này hai mặt, nếu như hắn không thích ai, kiêu ngạo lại bá đạo, ai cũng không thèm khách khí, nhưng nếu hắn thân cận với đó, làm nũng lại làm nũng, chẳng qua bản chất vẫn chỉ là đứa trẻ sợ phải chịu sự cô đơn.

Triệu Nhã Nguyên ngồi không được, ở trong phòng đi dạo hết một vòng, không thấy được người, quay ra hỏi Thu Lan, “Bà ơi, Thu Lịch đâu?”

“Tiểu Thu còn chưa về.” Thu Lan nói, “Hẳn là đang ở trường.”

“Tên nhóc nghịch ngợm đó.” Triệu Nguyên Nhã bĩu môi, “Có gì hay mà dạy được.”

“Tiểu Nhã!” Thu Lan không nề hà, “Con đừng có nói như vậy trước mặt nó, nó thương tâm.”

Ai mà không biết hắn để bụng đứa bé kia như thế nào.

“Được rồi, con không nói.” Triệu Nguyên Nhã giơ hai tay đầu hàng.

Thời điểm bữa trưa đến, cửa mở.

Một thiếu niên đẩy cửa bước vào, chiều cao so với Triệu Nguyên Nhã không khác mấy, tuổi cũng tầm tầm, sắc mặt cậu có chút tái nhợt, nhưng tròng mắt ôn nhuận, khuôn mặt thanh tú như suối mát.

Trong tay cậu xách một cái túi đầy, tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn.

Triệu Nhã Nguyên nhận lấy cái túi từ tay cậu, cúi đầu xem, “Đây là muốn làm gì?”

“Tiện đường nên tôi đi mua vài thứ.” Thiếu niên nói, “Biết cậu hôm nay muốn về nhà.”

Triệu Nhã Nguyên, “Đã không xách được còn muốn xách, sao không gọi điện cho tôi.”

Thu Lịch chỉ cười cười, không nói gì.

Cậu nhìn Thu Lan nói, “Con đi nấu cơm cho, bà nghỉ ngơi đi.”

Triệu Nhã Nguyên theo cậu đi vào bếp, đột nhiên hỏi, “Cậu nghĩ kỹ chưa, không muốn cùng tôi về sao?”

“Mỗi năm đều hỏi vậy.” Thu Lịch vén tay áo lên, nhóm lửa, “Tôi ở chỗ này rất vui vẻ, không muốn đi nơi khác.”

“Cậu không cảm thấy không cam lòng sao?” Triệu Nguyên Nhã hỏi.

Đôi mắt Thu Lịch cong cong, “Không có gì không cam lòng, dù sao, tôi cũng sống không được bao lâu.”

“Hơn nữa, tôi rất thích nơi này, thích bà, thích cả những đứa trẻ ở trên trấn.”

Triệu Nhã Nguyên không thích nghe cậu nói những câu như vậy.

Hắn chạy tới hỗ trợ nhóm lửa, kết quả là làm mọi thứ lung tung rối loạn, Thu Lịch không thể không đem hắn đuổi ra ngoài, “Cậu đứng ở bên ngoài chờ tôi đi, đừng có vào đây làm phiền.”

Tác giả có lời muốn nói:

Cho cậu ngạo kiều, trong tương lai còn ăn dấm dài dài.

(Sẽ có tiến bộ…… Chờ Niệm Niệm tốt nghiệp cấp III rồi sẽ về.)

Nhãi con Từ Từ vẫn còn một bộ mặt khác…… Chẳng qua hiện tại chưa rõ ràng thôi.

Tuy da mặt cậu mỏng, mẫn cảm lại dễ thẹn thùng, tuy đáng yêu, nhưng vẫn là đàn ông!!! (Chó không bỏ được thói ăn phân) (Phi, bỏ bỏ) bản tính khẳng định sẽ khác.

Cho nên Niệm Niệm à, phải cẩn thận, về sau đùa giỡn quá trớn, lỡ tay quá mức chắc chắn sẽ %¥#&