Chương 1

Lộc Niệm nhớ rõ chính mình hẳn là đã chết,lúc đi trên đường cái mua sách giáo khoa thì bị tai nạn xe cộ,không có người cứu giúp.

Cô trợn mắt,nhìn dương quang mùa đông lạnh băng chiếu xuống thiết hôi trên bề mặt xi măng,một mảnh trắng bệch.

Cúi đầu xem chân mình,là một đôi giày da tinh tế,khóa kéo tinh xảo,cô nhớ rõ bắp đùi mình vốn không như thế này,lại xem tay,là một đôi tay nhỏ cực non nớt,da thịt dưới ánh mặt trời hiện lên trong suốt.

"Linh linh linh." Không chờ Lộc Niệm nghĩ nhiều,bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng chuông,cơ hồ mỗi người qua lại đây đều nghe qua,Lộc Niệm nhìn xa xa một chút, thấy được dưới ánh mặt trời là khu dạy học, hình như là một khu nhà trong trường,nhưng mà, khu dạy học cách cô rất xa, hiện tại vị trí của cô không phải khu dạy học.

Lộc Niệm thử đỡ tường động động, thân thể này thật yếu, đi đường so với dĩ vãng chậm hơn nhiều.

Đi chưa được mấy bước, cách đó không xa Lộc Niệm nghe được một trận la hét ầm ĩ, cô cảnh giác, nhìn nơi âm thanh phát ra.

Là một nhóm người không quá đông, mấy thiếu niên mười bốn tuổi tả hữu choai choai, trong có một người mặc đồng phục màu trắng, chiều cao so le không đồng đều, đưa lưng về phía cô là một tiểu mập mạp, cả người đều tròn tròn cuồn cuộn.

Lộc Niệm muốn đi tìm bọn họ hỏi tình huống một chút.

Tiểu mập mạp không phát hiện cô,đang cúi đầu nói với ai nói, ngữ khí ác liệt.

Lộc Niệm phát hiện,giữa hai người kia còn vây một thứ gì đó,nam nhân kia chỉ mới mười một mười hai tuổi,so với bọn họ nhỏ hơn,trên mặt cùng tay đang chảy máu.

Ngày mùa đông hắn chỉ mặc một chiếc áo hoodie thâm sắc hơi mỏng phát cũ,lỗ tai bị lộ ra đều bị đông lạnh đến đỏ bừng,đồng phục màu trắng dừng ở một bên, trên mặt đầy tro bụi cùng dấu chân.

Ba đại nam sinh ấn tay chân hắn, hắn bị đè ở trên mặt đất,không thể động đậy chút nào.

Đây là lão đại vườn trường đi? Ỷ lớn hϊếp nhỏ,còn lấy nhiều đánh thiếu.

Lộc Niệm hiện tại đầu óc còn choáng váng,không quá rõ ràng tình huống hiện tại,nhưng mà nhìn thấy loại tình huống này, trong lòng tự nhiên dâng lên một cỗ không ổn.

"Tần Tự,lão tử đã sớm nhìn ngươi không thuận mắt." Tiểu mập mạp che lại đôi mắt còn tím sưng,tức muốn hộc máu: "Ngày thường ngươi ở trường học ra vẻ cái gì? Hiện tại còn ra vẻ? Lão tử cho ngươi ra vẻ này." Hắn ở trên người nam hài hung hăng băm một chân,từ trên lưng nghiền tới tay.

Hắn là một tiểu nghèo bức không cha mẹ,đối ai đều không chịu thua,đánh rất tàn nhẫn,vài người áp lại không được,may mắn tuổi còn nhỏ nên người không có nẩy nở,hắn mà lớn một chút phỏng chừng bọn họ giữ không được.

"Các cậu để tôi đánh hắn." Tiểu mập mạp hung tợn phỉ nhổ: "Mẹ nó, xem hôm nay lão tử có thu thập mày không."

Tần Tự?

Lộc Niệm cả kinh,cô chợt nghĩ tới cái gì,cô đối với cái tên này rất có ấn tượng,ngày hôm qua trước lúc đi ngủ vừa đúng xem một quyển tiểu thuyết,bên trong là tên của đại vai ác.

Hay là cô chết trước, sau đó mượn xác hoàn hồn xuyên đến thế giới của một quyển sách?

Hay chỉ là đúng lúc cùng tên?

Nhưng mà đại vai ác hung tàn trong sách cái kia,cùng một nam sinh yếu ớt,tương phản cũng quá lớn đi?

Khuôn mặt nam sinh tái nhợt,trên còn có một bọng máu,tím một khối,còn chảy máu,rất thê thảm,tiếp dưới tóc rối là đôi hắc ngươi đầy hàn tinh, ở một khuôn mặt như vậy phá lệ thấy được.

Hắn không rên một tiếng,tùy ý để những nắm tay dừng trên người,phát ra âm trầm đυ.c,tựa hồ căn bản không thấy đau,mặc cho bọn họ đánh chửi như thế nào chính là không yếu thế, không khuất phục.

Lộc Niệm nhìn không được,bước chân nhũn ra khỏi chỗ ngoặt.

Thứ cô thấy đầu tiên là Tần Tự, hắn nâng mắt lên,âm u nhìn chằm chằm chỗ ngoặt cô đứng, tầm mắt như là băng,lạnh tới tận xương.

Lộc Niệm bị ánh mắt hắn làm cho hoảng sợ, không khỏi dừng lại bước chân.

Hắn nhận ra cô sao? Vì cái gì nhìn cô như vậy?

So với nhìn những người đánh hắn thậm chí còn tàn nhẫn hơn nhiều.

Nhưng mà đã đi ra, Lộc Niệm chỉ có thể căng da đầu, làm bộ không phát hiện ánh mắt của Tần Tự,đi lên trước.

"Các người đang làm gì?" Cô vừa mở lời nói,mới phát hiện yết hầu mình tựa hồ có chút ách, thanh âm là thuộc về tiểu nữ hài non mịn, mềm như bông: "Không được đánh cậu ấy."

Hai người kia nghe được thanh âm,tạm thời dừng tay,lúc nãy bọn tựa hồ không có phát hiện chỗ ngoặt sau sân thượng cư nhiên còn có người,nhất thời sửng sốt.

"Niệm Niệm?" Hai người ngừng tay,có nam sinh nhìn chằm chằm cô,chần chờ kêu một tiếng:

"Cậu như thế nào ở chỗ này?"

Người này là một trong hai người duy nhất không đổ mồ hôi, ăn mặc tương đối chỉnh tề,là một tiểu bạch kiểm,lớn lên rất được.

Một người khác vóc dáng khá cao nghe thấy tên,sửng sốt,chỉ vào Tần Tự trên mặt đất, do do dự dự nói:

"Lục Niệm? Em gái của cậu ta?"

"Hắn xứng sao?" Lục Dương phi một ngụm,nhìn Tần Tự chính giữa,vẻ mặt chán ghét:

"Hắn căn bản không phải do chú ta chính thức nuôi dưỡng,là đứa con hoang."

Bên kia Lộc Niệm cũng sửng sốt.

Lục Niệm? Là tên hiện tại của thân thể này sao?

Lộc Niệm cẩn thận ở trong đầu hồi tưởng một chút,cư nhiên cũng ở quyển sách kia tìm ra tên này,quyển sách kia nữ chính không kêu tên này,tên này là của một pháo hôi vai phụ, căn bản không có suất diễn,chỉ là xuất hiện trong bối cảnh xưa của vai ác Tần Tự,bởi vì Tần Tự từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện,là bị Lục gia nửa đường thu dưỡng.

Lộc Niệm nhớ rõ vị Lục Niệm này, chỉ là bởi vì cùng tên với cô,họ còn vừa lúc cùng âm.

Nhưng mà, nguyên lai Lục Niệm cùng hắn có thù oán sao?

Cảm giác Tần Tự nhìn những người khi dễ hắn đều không có tàn nhẫn như vậy.

Lục Dương cùng người có vóc dáng cao buông lỏng tay ra,người còn lại cũng không có phản ứng,Tần Tự từ trên mặt đất bò dậy,hung hăng cắn một cái trên tay tiểu mập mạp,mập mạp hét thảm một tiếng,huy quyền đánh hắn,Lục Dương ỷ vào mình thân cao,cùng vóc dáng cao bên cạnh lần thứ hai đem Tần Tự nằm trở lại.

"Các người đừng......" Lộc Niệm đầu óc không còn,cái gì cũng không nghĩ,đi lên kéo Lục Dương ra, nhưng cô không nghĩ tới,thân thể này cư nhiên yếu đến nước này,bị cánh tay của tiểu mập mạp trở một cái,cả người trực tiếp bị văng ra,lảo đảo nhiều bước.

Lầu này cách mặt đất đại khái bốn năm mét,sân thượng trường học tựa hồ cách khu vực dạy học phi thường xa,tiểu lâu này đã bị vứt đi lâu,thực hoang vu, sân thượng cứ như vậy,chung quanh thậm chí đều không có bất luận cái gì để phòng hộ.

Rất nguy hiểm,ya thức tiểu hài tử có an toàn hay không,đi nơi nào chơi đùa không được mà lại tới nơi này?

Cô từ nhỏ sợ độ cao,hai tầng lâu tuy rằng không tính cao,nhưng là đứng bên cạnh loại địa phương này,Lộc Niệm chân một chút liền mềm, rốt cuộc khống chế không được ngã quỵ xuống.

Tiểu mập mạp kia quay đầu mới phát hiện không thích hợp, "Có người, có người muốn nhảy lầu a."

Đậu má,cô thật ra không nghĩ nhảy,vấn đề là nàng mũi chân đã rời đi.

"Cô,cô ấy nhảy lầu!" Cái tiểu mập mạp kia trợn mắt há hốc mồm,cũng không kịp để ý Tần Tự,tê tâm phế liệt kêu to lên.

Lục Dương cũng luống cuống:

"Niệm Niệm!"

Gió từ bên tai thổi qua.

Trước khi mất đi ý thức cuối cùng một giây đồng hồ,Lộc Niệm nghĩ, cô tuyệt đối là người xui xẻo nhất trong lịch sử xuyên thư,mới xuyên qua tới đã bị động nhảy lầu.

Có thể so với trước kia ở công viên giải trí chơi nhảy lầu kí©h thí©ɧ nhiều.

Liên tục chết hai lần,cô thật sự là da trâu.

......

Khi Lộc Niệm lại lần nữa mở to mắt,nhìn trần nhà trắng tuyết của bệnh viện,trắng đến chói mắt.

Lần này giống như không có thật sự chết.

Cô thử hoạt động một chút tứ chi,đều còn trên thăn,chỉ là tay phải vừa động liền truyền đến một trận đau nhức xuyên tim.

"Niệm Niệm." Cô nghe được bên cạnh có người kêu tên mình,Lộc Niệm cố sức xoay đầu,nhìn thấy một trương gọng kính mạ vàng, nam nhân trung niên nghiêm mặt.Bên cạnh là một người phụ nữ xách theo bình giữ ấm,vẻ mặt kinh hỉ, "Niệm Niệm tỉnh rồi, hiện tại cảm giác thế nào?"

Lộc Niệm muốn nói chuyện, phát hiện yết hầu đau lợi hại,chỉ có thể hơi chút gật gật đầu, ý bảo mình cũng không tệ lắm, cô cảm thụ thân thể một chút,hình như không thiếu linh kiện,cũng không có chỗ nào đặc biệt đau,tức khắc cảm giác mệnh của mình thật sự rất lớn.

Cô hiện tại đang đơn độc nằm trong phòng bệnh VIP,bác sĩ không lâu tiến vào,kiểm tra thân thể,đối Lục Chấp Hoành cung cung kính kính nói:

"Lục tiên sinh, trừ bỏ tay phải gãy xương cường độ thấp,thì thân thể không có gì khác, chỉ là tố chất quá kém, kiến nghị ở lại nằm viện mấy ngày, tĩnh dưỡng tốt một chút."

Đứa nhỏ này cũng là phúc lớn mạng lớn, từ cái độ cao đó rơi xuống cũng chỉ có vết thương nhẹ này.

Lục Chấp Hoành đối hắn gật gật đầu, bác sĩ đẩy cửa đi ra ngoài, Lục Chấp Hoành nói với người phụ nữ bên cạnh:"Kêu bọn nó vào."

Cửa lại mở,tiến vào chính là mấy gương mặt quen thuộc, tiểu mập mạp, vóc dáng cao...... Lục Dương, cùng với đi ở cuối cùng, một trương mặt quen thuộc.

Tần Tự.

Tựa hồ không ai giúp hắn xử lý miệng vết thương, Lộc Niệm nhìn đến mặt hắn,vết thương trên má kết vảy, tựa hồ bị thủ pháp thô ráp của mình tẩy quá, không biết có phải nhiễm trùng hay không...... bầm tím trên mặt còn chưa biến mất, nhìn rất là thê thảm.

"Các cháu nói một chút đi." Lục Chấp Hoành gỡ mắt kính xuống, xoa nhẹ hai thái dương, "Sao lại thế này."

Mấy thiếu niên đứng chung một chỗ, lại không có cái loại khí thế kiêu ngạo,tiểu mập mạp môi ngập ngừng vài cái, vẫn là cái gì cũng chưa nói ra.

Thẳng đến Lục Dương trắng mặt, đối Lục Chấp Hoành nói, "Là cậu ta đẩy Niệm Niệm xuống."

Người cậu chỉ chính là Tần Tự.

Phòng bệnh một mảnh an tĩnh.

Lục Dương biết,vị em họ bà con xa này của mình đối Tần Tự vẫn luôn cực kỳ không quen nhìn, chỉnh hắn,nói không chừng có thể đem hắn trở về cô nhi viện hoặc là đưa vào trường cải tạo,hắn không tin Lộc Niệm sẽ không phối hợp.

Vẻ mặt Tần Tự hờ hững,từ khi bắt đầu tiến vào phòng bệnh này hắn một câu cũng chưa từng nói.

"Đúng đúng, là hắn, chúng cháu đều thấy." Tiểu mập mạp gật gật.

〈Tiếp sức cho Kỷ một ★,Kỷ sẽ chuyên tâm lấp hết hố này cùng với hố Học bá xuyên thành hào môn phế sài.Nha nha nha.〉