Chương 23: Trần Bằng trở lại

Ngụy Tiêu Nhiên nhìn vào mắt Lâm Tĩnh.

Đôi mắt của người thiếu nữ rất đẹp, sạch sẽ giống như nước suối trong vắt, không có bất kì cảm xúc khẩn trương hay hoảng loạn nào.

Như vậy xem ra, cô không phải sợ hãi hắn mà là sợ hãi cái tên ‘Ngụy Tiêu Nhiên’ này mà thôi. Tại sao chứ?

Ngụy Tiêu Nhiên không hề chớp mắt mà nhìn Lâm Tĩnh, lâu đến mức làm cô có chút ngượng ngùng, bèn nói một câu mong hắn có thể chuyển ánh mắt đi chỗ khác: “ …Thật trùng hợp, lại gặp được cậu”

Ngụy Tiêu Nhiên vẫn không nói gì, Lâm Tĩnh nhẹ nhàng đề cao âm lượng thêm chút nữa, tìm câu khác nói: “ Gặp được cậu nhiều lần như vậy nhưng đến giờ tôi vẫn chưa biết tên cậu đâu. Tôi tên Lâm Tĩnh Tĩnh, còn cậu?”.

Ngụy Tiêu Nhiên: “……”

Hắn thu hồi ánh mắt, rũ đôi mắt xuống.

Nhớ tới biểu tình kinh sợ vừa rồi của Lâm Tĩnh, Ngụy Tiêu Nhiên cảm thấy bây giờ vẫn là không nên nói tên thật của mình ra cho cô biết mới tốt.

“Từ Thiếu Hàm.” Hắn hơi trầm ngâm một chút nói, “Tôi tên Từ Thiếu Hàm.”

Nghe thấy cái này tên, Lâm Tĩnh nhẹ nhàng “A” một tiếng.

Tên này cô có ấn tượng, là một nam phụ qua đường xuất hiện ở gần giữa quyển sách《 Gặp em 》giống như Chu Thần.

Hơn nữa, Từ Thiếu Hàm cùng Lâm Thành là bạn học, sau đó là vì có quan hệ với Tần Tiêu và Lâm Thành nên có đi bệnh viện thăm Lâm Tĩnh Tĩnh đang dưỡng thương ở đó, thấy nguyên chủ buồn chán còn kể chuyện cười giúp cho nguyên chủ vui vẻ. Tóm lại là một người rộng rãi, ấm áp như ánh mặt trời, không vó chút tâm tư gì, là một nam phụ ngốc bạch ngọt.

Ấm áp như ánh mặt trời…Ngốc bạch ngọt…

Lâm Tĩnh nhìn Ngụy Tiêu Nhiên, nghĩ thầm nhìn hắn như này có chỗ nào giống ngốc bạch ngọt đâu chứ?

Nhưng mà là một người rộng rãi thì quả thật không sai, rốt cuộc thì hắn cũng đã giúp cô rất nhiều lần a, một thiếu niên thích giúp đỡ người khác rất dễ khiến cho người ta cảm thấy có hảo cảm.

Lâm Tĩnh cười cười cong khóe mắt, thân thiện vươn tay: “Rất vui khi được làm que với cậu. Cảm ơn vì lần này cậu đã giúp đỡ tôi một lần nữa”.

Tay của người con gái vừa nhỏ lại vừa mềm, Ngụy Tiêu Nhiên vừa chạm đến đã nhẹ nhàng nắm chặt lấy: “…Không có gì”

Lúc này, di động của Lâm Tĩnh vang lên. Cô vừa mới ấn nhận đã nghe thấy tiếng quát của Thạch Tâm Lôi từ bên kia điện thoại truyền đến: “ Lâm Tĩnh Tĩnh cô chạy đi đâu mà đến giờ vẫn chưa quay lại?! Trần Bằng đã đến rồi, cô lại không thấy đâu!”

“Trần Bằng đã đến rồi?” Lâm Tĩnh vừa mừng vừa sợ, vội vàng hỏi: “Vậy lúc nãy hắn đi đâu vậy? Sao lại không nghe điện thoại?”

Thạch Tâm Lôi vừa thấy Trần Bằng đến liền gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh vẫn còn chưa kịp hỏi nguyên nhân.

“ Cô trước hết cứ quay lại đây đi đã.” Thạch Tâm Lôi nói

Lâm Tĩnh: “Được.”

Ngắt điện thoại, Lâm Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu lên cười cười nói với Ngụy Tiêu Nhiên: “Xin lỗi, tôi có chút việc, tôi đi trước nhé”

Ngụy Tiêu Nhiên cũng không có giữ cô lại, gật gật đầu nghiêng người tránh ra.

Lâm Tĩnh vốn dĩ đã đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng mà đến nửa đường dường như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cô xoay đầu lại nhìn Ngụy Tiêu Nhiên nói: “Cái kia…”

Cô vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương, sau đó mang chút tinh nghịch mà lè lưỡi: “Hút thuốc sẽ có hại cho sức khỏe, nếu có thể thì…vẫn nên bỏ đi thì hơn.”

Ngụy Tiêu Nhiên: “……”

Hắn ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, tiểu cô nương đã sớm chạy chậm rời đi, thân ảnh linh hoạt biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.

Hắn bỗng nhiên cười một chút. Chỉ là hồi tưởng lại sự tươi cười lúc nãy của cô thôi cũng sẽ làm người khác không nhịn được mà động khóe miệng rồi.

Giống như trong lòng có cái gì đó cào cào, ngứa, đυ.ng một cái rồi lại nhẹ nhàng lướt qua…

“Hắc! Đang cười ngây ngô cái gì vậy?” Từ Thiếu Hàm đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Ngụy Tiêu Nhiên, vỗ hắn một cái.

Chờ đến khi Từ Thiếu Hàm đứng đối diện với đối phương thì…Đậu má, vừa rồi hắn còn nhìn thấy Ngụy Tiêu Nhiên tươi cười treo đầy mặt, không biết như thế nào mà chỉ trong giây lát khuôn mặt hắn đã trở về vẻ lạnh như băng, ánh mắt cũng đã thay đổi, giống như là mình thiếu hắn hai vạn tiền vậy.

Từ Thiếu Hàm xấu hổ mà thu tay: “Cái đó…… Sao tự dưng cậu lại chạy đến chỗ này? Làm hại tôi đi tìm nãy giờ.”

Cao trung Dụ Thành vừa tan học bọn họ liền chạy ngay đến Minh Phượng. Vốn dĩ là đã chạy vào trong trước khi Chu Thần gọi, nhưng kết quả Từ Thiếu hàm vừa mới quay đầu một cái, Ngụy Tiêu Nhiên đã chạy đâu không thấy!

Từ Thiếu Hàm oán giận hai câu, theo thói quen định rút ra một bao thuốc lá từ trong túi, rút ra mộ điếu từ trong bao đưa lên miệng ngậm.

Hắn đang đi tìm bật lửa ở trong cái túi khác thì Ngụy Tiêu Nhiên đã dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc trong miệng hắn ra rồi.

“??”

Từ Thiếu Hàm mở to hai mắt nhìn: “Làm sao vậy? Không phải cậu không hút thuốc lá sao?”

Ngụy Tiêu Nhiên nhéo tàn thuốc, như đang suy tư gì đấy.

Từ Thiếu Hàm cho rằng người luôn luôn không gần thuốc lá và rượu như Ngụy Tiêu Nhiên rốt cuộc cũng nghĩ thông, cũng muốn hút một điếu để có thể thả lỏng thể xác và tinh thần, vì thế hắn lại móc ra một điếu khác cho mình, sau đó bật lửa lên, đem ngọn lửa châm lên điếu thuốc.

Ngụy Tiêu Nhiên: “……”

Hắn duỗi tay đem bao thuốc lá cầm đi kể cả điếu thuốc mà Từ Thiếu Hàm lúc nãy ngậm trong miệng bị hắn lấy ra cùng đem ném hết vào thùng rác.

“!??”

Từ Thiếu Hàm kinh ngạc: “Cậu làm cái gì vậy?!”

Ngụy Tiêu Nhiên vẻ mặt vẫn không có gì biểu tình gì quay đầu lại, cuối cùng, vỗ vỗ bả vai Từ Thiếu Hàm: “Hút thuốc rất có hại cho sức khỏe, nên bỏ đi.”

Từ Thiếu Hàm: “?????”

***

Lâm Tĩnh trở lại nhà ăn, liếc mắt một cái đã thấy Trần Bằng – nếu bọn họ không ngồi ở cái bàn gần chỗ ra vào như vậy thì chắc không dễ thấy như vậy đâu.

Trần Bằng thoạt nhìn rất bình thường, trên người, trên mặt hoàn hảo không tổn hao gì, trên quần áo cũng không có dấu vết hỗn loạn nào, hình như cũng không có gặp phải chuyện gì không tốt.

Lâm Tĩnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước nhanh qua hỏi: “Làm sao vậy? Lúc nãy cậu đi đâu vậy? Vì sao lại không nghe điện thoại?”

Mấy vấn đề liên tiếp được hỏi ập vào mặt, Trần Bằng hơi hơi hé miệng, liếc mắt nhìn Lý Tư Văn cầu xin giúp đỡ. Lý Tư Văn động một cái, trốn sang bên cạnh: “Cậu đừng có nhìn tôi, cậu vẫn là nên tự mình nói đi.”

Trần Bằng thở dài, đành phải nói lại từ đầu đến cuối một lần nữa.

Thật ra, sau khi hắn xuống xe không lâu thì muốn đi toilet, nên đã chạy đi tìm. Sau đó gặp được một nhân viên công tác của Minh Phượng, hắn liền hỏi vị trí của toilet, rồi dưới sự chỉ dẫn của đối phương tìm được khu vệ sinh có hơi đơn sơ chút, hình như là khu vệ sinh chuyên dụng của các nhân viên công tác.

Chuyện đến đây vốn dĩ cũng không có gì đáng nói nhưng mà vấn đề là sau khi hắn đi vệ sinh xong, đến khi định đi ra thì mới biết cửa bị khóa, làm sao cũng không mở ra được.

“Vậy thì tại sao cậu không gọi điện thoại cho bọn tôi chứ? Hay là trả lời tin nhắn cũng không thấy?”

Trần Bằng ủy khuất: “Chỗ đó không có tín hiệu.”

Lâm Tĩnh: “……” Được rồi. Đúng là có một số góc trong khách sạn xác thật là có tín hiệu không tốt.

Thạch Tâm Lôi nhịn không được mà chửi lên: “Cậu nói như vậy mà nói được à, muốn đi toilet thì cậu chỉ cần đi theo biển chỉ dẫn là được, một cái khách sạn lớn như vậy, chẳng lẽ một cái toilet cũng không có sao? Tại sao lại đi vào cái chỗ hẻo lánh như vậy?”.

Trần Bằng càng thêm ủy khuất. Hắn cũng đâu biết đối phương lại chỉ dẫn cho hắn đi vào cái chỗ quỷ quái như vậy chứ? Nếu không phải hắn lớn tiếng kêu lên được một nhân viên hảo tâm đi ngang qua phát hiện, hắn còn không biết bản thân phải ở lại chỗ đấy đến khi nào?

“Được rồi, cậu đừng nói hắn nữa.” Lâm Tĩnh vươn tay vỗ vỗ Thạch Tâm Lôi. Cô biết Thạch Tâm Lôi là một kiểu người miệng dao găm tâm đậu hủ, nhưng lúc này vẫn là đừng nên quở trách Trần Bằng ở đây mới tốt.

Cô ôn thanh an ủi vài câu, lúc này, Chu Thần đi tới.

“Chính là người này đi.”

Phía sau hắn còn có một người nũa, xem quần áo người đó đang mặc thì người này hẳn là nhân viên phục vụ của Phượng Minh.

Trần Bằng nhìn thấy đối phương, lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là hắn.”

Người phục vụ kia sửng sốt một chút, nhìn biểu tình và ánh mắt của hắn giống như là đang còn không rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Chờ đến khi Chu Thần nói lại với hắn tất cả sự việc một lần nữa thì người phục vụ kia mới bừng tỉnh đại ngộ nói: “A…Thật xin lỗi a, tôi cho rằng cậu đã đi rồi, cho nên mới khóa cửa lại!”.

Hắn còn nhing mọi người xung quanh giải thích: “Bởi vì phòng vệ sinh ở tầng một đang tu sửa, tôi thấy cậu có vẻ rất cấp bách nên mới mang cậu đến phòng vệ sinh của công nhân.”

“Ai nha, bởi vì bên cạnh đó là kho hàng, nên không thể để người ngoài vào được, cho nên cần phải khóa lại mới tốt”.

“Thật xin lỗi a! Tôi cho rằng cậu đã rời đi rồi cho nên…Ai! Thật là xin lỗi!

Người nọ liên tục xin lỗi, thái độ cũng rất thành khẩn. Mà tính cách của Trần Bằng lại là người mềm mỏng, dễ nói chuyện, nên cũng không muốn hắn cảm thấy khó xử.

Ngược lại Chu Thần lại đặc biệt coi trọng việc này, không những tự mình đi tìm người đến, còn để cho người này trịnh trọng xin lỗi Trần Bằng, còn ở trước mặt mọi người nói muốn phạt người đó, cảnh cáo mọi nhân viên trong Phượng Minh không được phép làm theo, còn hứa hẹn chuyện này sẽ không có lần sau nữa.

Trần Bằng cảm động đến mức không biết nói cái gì, Chu Thần trấn an hắn nói: “Cậu là bạn của tôi, được tôi mời tới. Lại ở đây phát sinh loại chuyện này, Minh Phượng cũng nên có trách nhiệm, tôi khẳng định sẽ cho cậu một lời giải thích hợp lý.”

Những người bạn học đang vây quanh xem chuyện đều sôi nổi tán thưởng hắn.

“Chu Thần thật là giỏi lắm a!”

“Đây mới chính là Thần ca a!”

“Thần ca đối với người bạn kia thật đúng là không còn lời gì để nói!”

“Đúng vậy đúng vậy, có thể làm bạn của Chu Thần thật sự là quá tốt!”

Tiếng tán thưởng đồng loạt vang lên, có người còn chủ động giơ cái ly lên lớn tiếng hô: “Tới! Chúng ta cùng nhau nâng chén, chúc Chu Thần sinh nhật vui vẻ!”

“Sinh nhật vui vẻ!” “Sinh nhật vui vẻ!”……

Trần Bằng cũng bưng cái ly lên theo nói: “Chu Thần, sinh nhật vui vẻ!”

Chu Thần giương khóe miệng lên cười cười: “Cảm ơn.”

……

Không biết vì cái sao, Lâm Tĩnh vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.

Các sự việc liên tiếp phát sinh nãy giờ quá mức kì quặc, nhưng để nói là có chỗ nào kì quặc thì cô lại không thể nói ra được.

Cũng may Trần bằng không có việc gì.

Một lúc sau mọi người đã trở lại bàn của mình, Trần Bằng cùng Phạm Khôn ăn ăn uống uống vừa nói vừa cười, rất nhanh đều đã không biết trời trăng mây gió là gì, không khí của bữa tiệc cũng trở nên hòa hợp hài hòa.

Đến lúc bữa tiệc ăn được một nửa thì bạn bè của Chu Thần lục tục lên tặng quà.

Hầu hết mọi người đều có những món quà rất sáng tạo, cũng rất có ý tứ, có người tự mình bện một cái vòng tay, hay là loại máy bay không người lái mới vừa ra mắt trên thị trường, có bạn bè ở nước ngoài còn mang đến tặng các món đặc sản và vật kỉ niệm, còn có người lại rất hài hước tặng một bộ Ngũ Tam*.

*theo như mình tìm hiểu thì hình như là đồ cúng á mọi người gồm có lư hương, đôi hạc, đôi chân nến.

Đương nhiên món quà làm mọi người chú ý nhất vẫn là cái đồng hồ giới hạn của Tưởng Hiểu Đình.

Nếu là bạn bè có quen biết với Chu Thần đều sẽ biết hắn rất thích chiếc đồng hồ này, đặc biệt là cái đồng hồ giới hạn này còn được gọi là nắng sớm, cùng với chữ ‘Thần’ trong tên Chu Thần của hắn là cùng một chữ*, làm cho nó càng có ý nghĩa đặc trưng.

*chữ hán á mọi người

Cho nên khi Tưởng Hiểu Đình vừa đem cái đồng hồ này ra, đã khiến cho không ít bạn học ồn ào một trận.

Vốn dĩ Thạch Tâm Lôi đã cực kì khắc chế không muốn chú ý tới động tĩnh của Tưởng Hiểu Đình bên kia, nhưng không nghĩ tới vẫn là bị mọi người xung quanh ồn ào đến mức muốn nhíu mày.

“Cô ta khoe cái gì chứ? Còn không phải là do cướp được từ trên tay Tĩnh Tĩnh à?”

Những người khác không biết đến sự việc bán đấu giá của Lâm Tĩnh và Tưởng Hiểu Đình, nghe Thạch Tâm Lôi nói như vậy, không tránh được muốn hỏi một chút sự tình.

“Không có gì, đều đã qua rồi.” Lâm Tĩnh ngăn Thạch Tâm Lôi lại, không cho cô ấy nói tiếp. Cô kỳ thật đã không còn để ý.

Ngón tay vốn dĩ đã tạm dừng ở trên màn hình di động bây giờ lại tiếp tục gõ, Lâm Tĩnh nhìn tin nhắn trả lời, cầm lấy ba lô đứng lên.

“Sao vậy, cậu phải đi rồi à?” Mọi người đều chú ý tới bên này.

Lâm Tĩnh ngượng ngùng cười cười: “Ừ, không thể ở lại đây lâu được.”

Vừa rồi Lâm Thành mới gửi tin nhắn hỏi cô lúc nào về. Tuy rằng ngại thừa nhận nhưng Lâm Tĩnh cảm thấy, nếu cô về nhà quá muộn, vị anh trai nam chủ nayfsowj là muốn nổi điên mất.

Hơn nữa đúng thật là thời gian cũng không còn sớm.

Cô đã trả lời Lâm Thành, quyết định đem món quà mình đã chuẩn bị tốt đưa trước cho Chu Thần rồi mới ra về.

“Chu Thần” Lâm Tĩnh đi đến bàn của Chu Thần, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Ngồi ở bàn này đều là bạn cùng lớp với Chu Thần, mọi người tuy rằng không thân thiết với Lâm Tĩnh nhưng hiển nhiên đều đã nghe qua ‘đại danh’ của Lâm Tĩnh Tĩnh…cùng với những sự tích anh dũng của cô.

Vài người nghĩ để ý đến cô cũng không tốt mà không để ý đến cô cũng không tốt, chỉ có một vị nữ sinh mang mắt kính đem ánh mắt từ trên sách vở nâng lên đối với Lâm Tĩnh nở một nụ cười nhẹ nhàng, sau đó lại cúi thấp đầu xuống.

Tưởng Hiểu Đình quay đầu sang một bên, không nặng không nhẹ mà hừ một tiếng.

Lâm Tĩnh làm bộ không nghe được, nhìn Chu Thần nói: “ Hôm nay là sinh nhật của cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.” Cô nói xong liền duỗi tay kéo khóa ba lô của mình, từ bên trong lấy ra hộp quà sinh nhật mà mình đã chuẩn bị cho Chu Thần.

Chu Thần thấy cô đem theo cặp sách, nhíu nhíu mày hỏi: “Cậu phải đi à?”

Lâm Tĩnh đang cúi đầu nên không thấy vẻ mặt của Chu Thần: “Ừ, hôm nay chơi rất vui, cảm ơn cậu nha!”

Cô vừa mới đem khóa cặp kéo ra, đang định lấy quà ra thì bỗng nhiên chỗ miệng cặp bị người ta túm chặt, làm cho cô không thể lấy được quà ra.

Chu Thần túm lấy cặp sách của cô, ánh mắt ẩn ẩn nhảy lên một chút: “Cậu cứ như vậy mà tặng quà sao.”

Hắn đến gần cô, thanh âm nói chuyện cũng nhỏ lại không để cho người khác nghe thấy: “Tôi không phải đã nói với bọn Phạm Khôn là sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ còn có hoạt động khác sao.”

Lâm Tĩnh thành thật xin lỗi rồi cười cười nói: “Thật sự là trong nhà có việc nên mình phải về trước.”

Sắc mặt của Chu Thần cương một chút, hắn không nghĩ tới tái độ của Lâm Tĩnh lại kiên quyết như vậy. Bất quá rất nhanh hắn đã khôi phục lại sự tươi cười: “Được rồi. Nhưng mà….”

Hắn xoay người nhìn sang đống quà tặng, mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ mà thở dài: “Vậy cậu có thể thuận đường giúp tôi mang mấy thứ này đi không?”

Lâm Tĩnh: “……”

“Những món quà này thật sự quá nhiều, cho dù có người phục vụ hỗ trợ chuyển đi những cũng phải mất rất nhiều lần.”

“…Được rồi.” Cô cuối cùng vẫn là gật gật đầu đáp ứng.

Bộ phận vận chuyển lễ vật đã đẩy xe đến, mỗi người cầm một món quà, khi đến lượt Lâm Tĩnh thì cũng chỉ còn lại hai ba hộp quà, hơn nữa cũng nhẹ, hẳn đều là vật phẩm trang sức hoặc là những đồ vật thủ coongnhor linh tinh.

Lâm Tĩnh cảm thấy cho dù không có cô hỗ trợ thì cũng không sao cả, nhưng mà Chu Thần đã mở miệng nhờ nên cô cũng ngại từ chối.

Ba người đi thang máy xuống dưới tầng một đi tới một gian phòng dành cho khách, Chu Thần móc chìa khóa ra mở cửa.

Trong phòng này hiển nhiên đã được người chuẩn bị qua, có bánh kem, có nến, có hoa tươi, còn có…rượu.

Lâm Tĩnh bị cái không khí ái muội như lễ tình nhân này làm cho không được thoải mái cho lắm, duỗi tay sờ sờ cổ nói: “Đồ của cậu tôi đều để hết ở chỗ này nhé, tôi đi trước đây.”

Chu Thần rót một chén nước đưa cho người phục vụ đã vất vả mang đồ xuống, cũng thuận tiện rót cho Lâm Tĩnh một ly: “Thật không thể ở lại chúc mừng sao?”

Lâm Tĩnh nhận cái ly, nhấp một ngụm nhỏ rồi mở miệng nói: “Không được. Để lần sau có cơ hội rồi nói sau.”

Chu Thần vẫn chưa nói gì, đưa ánh mắt ra hiệu cho người phục vụ, người đó liền lặng lẽ lui ra ngoài, còn đem cửa phòng đóng lại.

Lâm Tĩnh: “?”

Chu Thần đi đến một bên, cầm lấy ly rượu đã được chuẩn bị tốt từ trước đó ở trong phòng nói: “Có muốn uống một chút hay không?”

Hắn hướng Lâm Tĩnh cười một chút: “Không phải cậu thích uống rượu nho nhất sao?”

Tâm của Lâm Tĩnh lộp bộp trầm xuống: Gian phòng khách này thế nhưng là của Chu Thần vì cô mà chuẩn bị?!

Trong tay cô bỗng nhiên toát ra rất nhiều mồ hôi, đầu cũng có chút phát ngốc. Cô không tự giác mà nuốt một ngụm nước miếng nói: “Không được, tôi phải đi về.”

Cô thật là cũng không thể nào nghĩ tới, Lâm Tĩnh Tĩnh và Chu Thần sẽ là loại quan hệ này!

Sao có thể chứ! Lịch sử trò chuyện của hai người bọn họ rõ ràng hết sức bình thường, hơn nữa từ khi cô xuyên qua đến giờ và từ khi Chu Thần trở lại trường, hai người căn bản một lời cũng chưa có nói qua, hôm nay vẫn là lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ!

Cô quay đầu đi về phía cửa, chỉ là Chu Thần bỗng nhiên xông tới, một phen túm chặt cổ tay của cô, dùng sức đem cô giữ lại: “Lâm Tĩnh Tĩnh, rốt cuộc cậu còn muốn nháo tới khi nào!!”

Lâm Tĩnh bị hắn túm mà mất đi sự cân bằng, suýt nữa té lăn trên đất, Chu Thần lại một chút cũng không thèm để ý. Hắn dùng sức nắm lấy bả vai Lâm Tĩnh nói: “Cậu vẫn còn tức giận chuyện lúc trước sao?”

Lúc này hơi thở ôn tồn lễ độ trên người Chu Thần đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là sự lỗ mãng vội vàng. Mà Lâm Tĩnh căn bản không biết sự việc mà hắn đang nói đến là sự việc nào.

“Tôi không phải đã nói, tôi không phải là không để ý đến cậu. Cậu không đồng ý, tôi có phải cũng đã không cưỡng ép cậu rồi mà? Bây giờ cô còn muốn chọc giận tôi, tôi cũng đã vì cô mà chuẩn bị tất cả mấy cái này.” Chu Thần túm lấy Lâm Tĩnh Tĩnh kép vào trong phòng. “Nhìn xem, cô nhìn xem! Mấy cái này không phải đều là chuẩn bị cho cô sao? Rốt cuộc cô còn có cái gì không hài lòng!”

Hắn đột nhiên táo bạo, lại đột nhiên cao giọng lên: “Tĩnh Tĩnh, cậu đừng như vậy, chúng ta không thể đối tốt với nhau giống như trước được sao?”

Hắn nói xong lại duỗi tay nắm lấy khuỷu tay của Lâm Tĩnh, muốn đem cô kéo vào trong lòng ngực. Nhưng bàn tay hắn mới vừa đυ.ng tới cách tay Lâm Tĩnh, còn chưa kịp làm động tác tiếp theo, đã bị đối phương một phen đẩy ra.

“Chu Thần, cậu đừng như vậy.”

☀️☀️☀️☀️☀️☀️