Chương 2: Gặp nam chủ

Lần đầu tiên xuyên qua, không có kinh nghiệm, Lâm Tĩnh vốn đang lo lắng mình sẽ không nhận ra Lâm Thành, hoặc là không cẩn thận nhận sai, rốt cuộc trong《 Gặp em 》 tác giả chỉ miêu tả rất khái quatsveef diện mạo nam chủ, mặc dù đường đường là nam chủ, cũng chỉ được gói gọn trong tám chữ “Tóc đen mắt đen, thân hình cao gầy”.

Quả thật là không hiểu tác giả nghĩ gì, người Trung Quốc nào không phải là tóc đen mắt đen? Miêu tả thế này thì một tý độ nhận diện cũng không có!

Chính là chờ thời điểm Lâm Tĩnh chân chính nhìn thấy Lâm Thành, cô mới phát hiện, sự lo lắng của chính mình là cỡ nào dư thừa.

Loại dung mạo xuất trần này, khí chất thoát tục như vậy, hoàn toàn có thể làm minh tinh đứng trên sân khấu làm người người thét chói tai!

Cũng chính là vì trong tiểu thuyết giả thiết Lâm Thành bị xa lánh, nếu là ở trong đời sống hiện thực, đừng nói bị xa lánh, liền tính hắn là một tòa băng sơn di động, cũng có thể làm người ta nhìn đến vui vẻ!

Lâm Tĩnh yên lặng mà ở trong lòng đánh giá, Lâm Thành cũng là không nói một lời, an tĩnh mà nhìn cô.

Bởi vì có một ít ánh sáng chiếu vào, thoạt nhìn con ngươi của thiếu niên đen nhánh đã đen lại còn mang một tia lành lạnh, làm người hoảng hốt có chút không phân biệt được rõ ràng lắm hắn đang nghĩ gì, rốt cuộc là ánh mắt hắn sâu, hay là bóng đêm sâu hơn.

Lâm Tĩnh: _(:з” ∠)_

Hắn không nói lời nào, Lâm Tĩnh cũng không nói lời nào. Vừa rồi ở trên xe taxi, Lâm Tĩnh vẫn luôn cân nhắc, nếu tý nữa gặp được Lâm Thành thì phải nói cái gì, làm cái gì, phản ứng cái gì.

Cân nhắc một đường, Lâm Tĩnh cuối cùng cho kết luận, không có phản ứng chính là phản ứng tốt nhất.

Dù sao trong tiểu thuyết viết, Lâm Thành cùng Lâm Tĩnh Tĩnh là hai anh em luôn luôn ít nói chuyện, quan hệ bất hòa. Duy nhất vài lần nói chuyện với nhau, đều là do Lâm Tĩnh Tĩnh khıêυ khí©h châm chọc.

Cô còn nhớ rõ ở ngày sinh nhật Lâm Thành, Lâm Tĩnh Tĩnh còn đem bánh kem mà nữ chủ Tần Tiêu mang đến ở trước mặt mọi người ném tới trên mặt đất, dẫm đến nát nhừ, sau đó đạp cửa mà đi ra ngoài.

Xảy ra chuyện như vậy quan hệ của hai anh em có thể tốt được thì cũng lạ.

Mà ở trong lòng Lâm Tĩnh nghĩ lại, thì Lâm Thành có thể vẫn luôn chịu đựng Lâm Tĩnh Tĩnh, không có đối với cô trở mặt động thủ, thật sự là làm nam chủ có giáo dưỡng tốt.

Lâm Tĩnh nghĩ nghĩ, quyết đoán không có hé răng. Cô nghiêng thân thể vòng qua Lâm Thành, cuối đầu hướng bên trong đi.

Cô nhớ rõ, phòng ngủ của Lâm Tĩnh Tĩnh cùng Lâm Thành đều ở lầu hai, tuy rằng không biết cụ thể là phòng nào, nhưng đi lên nhìn một cái hẳn là là có thể thấy được.

Nói đến cũng kỳ quái, cô không có nhìn đến Lâm Thành, lại có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của đối phương ở phía sau cổ cô đảo qua, quét đến cả người cô đều sởn da gà.

Lâm Tĩnh nuốt nước bọt, căng da đầu đi lên trên lầu, đúng lúc này, Lâm Thành mở miệng.

“Ông ấy không có ở đây, qua mấy ngày nữa mới trở về.”

Cái từ ông ấy này, hiển nhiên là chỉ Lâm phụ, Lâm Thanh Sơn.

Trong tiểu thuyết, Lâm Thanh Sơn có xuất hiện qua vài lần, Lâm Tĩnh đối với ông ấy có ấn tượng là một người nghiêm túc, cổ hủ, là một người cha yêu thương con cái nhưng lại không biết cách biểu đạt.

Sau khi Lâm mẫu qua đời, Lâm Thanh Sơn kỳ thật cũng rất đau khổ. Hắn không biết ngày đêm mà công tác, cả ngày lẫn đêm mà nằm ở công ty, có đôi khi liên tiếp mấy ngày thậm chí mấy tháng đều không trở về nhà một chuyến. Tựa như là muốn dùng phương thức này làm tê liệt chính mình, để đầu óc không có thời gian hồi tưởng tới người vợ đã mất của mình.

Mấy năm sau, sự nghiệp của Lâm Thanh Sơn thành công, trở thành một trong số ít những phú hào, bởi vậy mà một đôi nhi nữ do không có người làm bạn và dạy dỗ, đến khi ông nhớ đến thì mối quan hệ của ông và hai đứa trẻ đã ngày càng trở nên xa cách.

Chờ đến khi ông hối hận muốn đền bù khoảng thời gian đó thì nhi tử sớm đã quái gở lạnh nhạt, nữ nhi sớm đã phản nghịch thành tánh, đã không còn ngoan ngoãn ngồi nghe hắn nói chuyện? Ông ấy nghĩ đến, dùng những thứ vật chất mà mình làm ra trong bao năm nay mà bồi thường cho bọn họ, hơn nữa còn phân phó cấp dưới phải đối với hai đứa nhỏ chăm sóc nhiều hơn. Bằng không, Lâm Tĩnh Tĩnh gây chuyện tần suất cao như vậy, sao có thể còn không bị trường học đuổi học?

Nghe được Lâm Thành nói, Lâm Tĩnh dừng bước chân một chút, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Còn tốt còn tốt, Lâm Thanh Sơn không có ở nhà, bằng không cô lập tức phải đối mặt với hai người cùng huyết thống với nguyên chủ, cô thật là có điểm hơi sợ.

Lâm Tĩnh trong lòng nhẹ nhàng không ít, ném xuống một câu “Đã biết”, vội vàng lên lầu. Thân hình vừa chuyển, liền biến mất ở chỗ ngoặt của cầu thang.

Cô không có chú ý tới, Lâm Thành sở dĩ đã di chuyển ánh mắt sau khi nghe được một câu “Đã biết” của cô, bỗng dưng lại nâng lên, ẩn ẩn có chút rung động, ánh mắt đều sáng lên vài phần.

***

Lâm Tĩnh nhanh như chớp mà trốn về phòng, giống như con thỏ chạy trối chết.

Phòng nguyên chủ thập phần dễ nhận biết, ngoài cửa phòng dán một chữ “Tĩnh” lớn, phía dưới chữ “Tĩnh” có một cái ghi chú, trên ghi chú viết những nét chữ qua loa phóng đãng “Người sống chớ gần” nhỏ ti tí.

Tiểu cô nương này đúng là thể hiện sự phản nghịch thật rõ ràng a…

Lâm Tĩnh vào phòng, lập tức trở tay đem cửa đóng lại, khóa lại. Động tác nhanh nhẹn, liền mạch lưu loát.

Trong phòng cô chỉ có một mình, Lâm Tĩnh như trút được gánh nặng phun ra một hơi. Bất quá, cô cũng không có thả lỏng lâu lắm, chẳng được bao lâu liền mở mắt ra, đi đến giá sách tìm giấy tìm bút, chuẩn bị viết lại những gì mình nhớ trong tiểu thuyết.

Lâm Tĩnh tính toán thừa dịp chính mình còn có thể nhớ kỹ hầu hết các mốc thời gian và sự việc diễn ra trong tiểu thuyết, đem tất cả những cái tin tức quan trọng đều viết xuống dưới.

Cô nghĩ tới, Lâm Tĩnh Tĩnh trong cốt truyện tuy rằng không tính là hoàn mỹ, nhưng tốt xấu gì thì kết cục của cô còn có thể tiếp thu. Mà cô Lâm Tĩnh, làm một người xuyên qua, việc gì phải phí tâm phí lực hành sự khác với nguyên chủ mà cũng chưa biết kết cục, không bằng thành thành thật thật mà dựa theo tuyến kịch bản mà làm theo.

Như vậy, ít nhất thì nửa đời sau của cô cơm áo không lo.

Lâm Tĩnh trí nhớ không tồi, một hơi lưu loát viết vài trang, tỷ như nam nữ vai chính khi nào tương ngộ, lần đầu tiên cầm tay là khi nào, khi nào có hiểu lầm khắc khẩu, khi nào yêu cầu nàng lên sân khấu trợ giúp…

Có một ít mơ hồ, không nhớ rõ cũng không sao, dù sao hầu hết mạch truyện chính vẫn là rõ ràng.

Viết xong, nàng lại từ trong ngăn kéo tìm ra một chiếc bút ký hiệu, đem những sự việc cùng chính mình có quan hệ khoanh tròn lại, nhắc nhở chính mình chú ý.

Bởi vì từ nay về sau, nàng chính là Lâm Tĩnh Tĩnh.

Trong lòng hiện lên một hai điểm phiền muộn, Lâm Tĩnh lắc lắc đầu, ném những tạp niệm đó đi, một lần nữa trở lại viết ghi chú.

Ở thời điểm đánh dấu đến trang thứ hai, ngòi bút của Lâm Tĩnh bỗng nhiên dừng một chút, qua vài giây mới lại lần nữa rơi xuống.

Cô ở một bên nặng nề mà viết xuống một cái tên ——

Ngụy Tiêu Nhiên.

Đây là một cái người đặc biệt, một cái người yêu cầu cô phải đặc biệt chú ý.

Bởi vì chính hắn là người đã đem Lâm Tĩnh Tĩnh hung hăng mà thu thập, đánh tới mức vào bệnh viện.

Đó là khi Lâm Tĩnh Tĩnh lần thứ N đi tìm Tần Tiêu gây phiền toái. Sợ bị Lâm Thành ngăn trở, cô cố ý bịa một cái lý do đem hắn rời đi, sau đó mới đem Tần Tiêu đưa đến một địa phương vắng vẻ, còn gọi tới một đám lưu manh.

Ý tưởng của Lâm Tĩnh Tĩnh ấu trĩ một cách đáng sợ - cô ta không phải suốt ngày đi tìm Lâm Thành sao? Ta đây liền đem chân của cô ta đánh gãy, xem cô ta về sau còn như thế nào đi tìm hắn!

Bất quá, Tần Tiêu cũng không có bị thương.

Đám kia lưu manh bị Lâm Tĩnh Tĩnh gọi tới kia còn chưa chạm được vào Tần Tiêu, đã bị người đột nhiên xuất hiện - Ngụy Tiêu Nhiên thu thập.

Mà Lâm Tĩnh Tĩnh chính là tự làm tự chịu, bị Ngụy Tiêu Nhiên một gậy đánh ngã xuống đất đứng dậy không nổi. Nếu không có Tần Tiêu ngăn lại, sau lại kịp thời đưa đi bệnh viện, một đôi chân của Lâm Tĩnh Tĩnh chỉ sợ liền phải phế đi…

Trong phòng rõ ràng là cửa sổ đã được đóng đến kín kẽ, Lâm Tĩnh lại mạc danh cảm thấy một luồng gió lạnh thổi từ trên đỉnh đầu xuống dưới cổ, chui vào cổ áo cô, làm cô không khỏi rùng mình một cái.

Nhân vật Ngụy Tiêu Nhiên này cùng Lâm Thành không giống nhau.

Nếu nói Lâm Thành cho người ta cảm giác chỉ là ít nói, lạnh lùng, làm người không thể tới gần, thì Ngụy Tiêu Nhiên lại là một kẻ điên còn tàn nhẫn, làm người ta chỉ muốn trốn đi.

Người ta rất khó để có thể suy đoán mục đích của hắn, bởi vì hắn giống như hoàn toàn không có logic, nghĩ cái gì thì liền muốn cái đó, muốn làm gì liền làm cái đó.

Trong tiểu thuyết, Ngụy Tiêu Nhiên cùng Lâm Thành rõ ràng không có gì giao tình, ngày thường liền đến lời nói đều không thể nói với nhau vài câu, nhưng thời điểm mấu chốt lại bởi vì Lâm Thành một câu, liền đi theo Tần Tiêu, giúp nàng giải vây, thật là một người khó hiểu.…

Ghi chú xong, Lâm Tĩnh nhìn lên đồng hồ trước mắt, phát hiện thời gian đã là 10 giờ.

Bất tri bất giác, thế nhưng đã đã trễ thế này.

“Cô ~!” Bụng đột nhiên kêu một tiếng, Lâm Tĩnh lúc này mới nhớ tới, cô còn chưa có ăn cơm chiều đâu.

Có nên đi ra ngoài tìm đồ ăn không? Lâm Tĩnh có điểm do dự.

Cô bình thường đều là tự mình nấu cơm, sở dĩ vẫn luôn chậm chạp không có hành động, chủ yếu là sợ đi ra ngoài gặp được Lâm Thành.

Lại nói tiếp, hai anh em cũng không phải cùng một độ tuổi. Lâm Thành so Lâm Tĩnh Tĩnh lớn hơn hai tuổi. Hiện giờ một người học ở cao nhị, một người lại học ở sơ tam.

Dựa theo tiến độ trước mắt, nữ chủ Tần Tiêu còn chưa có xuất hiện. Phải đợi mấy tháng sau, Lâm Thành học lên cao tam, cô ấy mới có thể chuyển trường lại đây.

Tính tính thời gian, Lâm Tĩnh lập tức ở trên giấy ghi chú viết vào.

“Cô ~~!”

Cái bụng lại bắt đầu không biết cố gắng mà kháng nghị, Lâm Tĩnh thỏa hiệp, buông bút, từ trên mặt bàn rời đi.

Không có biện pháp, cô tuy rằng là xuyên qua, nhưng vẫn muốn ăn cơm.

Đi đến cửa phòng, Lâm Tĩnh bỗng nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân - là của Lâm Thành.

Lâm Thành cùng Lâm Tĩnh Tĩnh đều không thích trong nhà có người ngoài, cho nên Lâm gia tuy rằng ở biệt thự, lại không có một vị giúp việc, mỗi ngày chỉ có đúng giờ nấu cơm dì giúp việc sẽ lại đây nấu cơm và dọn dẹp nhà, lúc đó là thời điểm cả 2 anh em đang đi học.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Tĩnh theo bản năng mà thu bàn tay đang đặt trên then cửa trở về, hô hấp đều không tự chủ được mà trở nên nhẹ hơn.

Cô nghe thấy tiếng bước chân Lâm Thành đi đến cửa phòng liền ngừng lại.

Bất quá hắn cũng không có gõ cửa, chỉ là đứng ở cửa dừng lại một lúc, lại không biết vì sao mà lập tức rời đi.

Ngẫm lại thì, đôi anh em này nháo đến tình trạng căng thẳng, như thế nào còn sẽ chủ động gõ cửa? Hẳn là tiện đường trở về phòng, đi ngang qua liếc mắt một cái xem cái cửa phòng trang trí quái dị của Lâm Tĩnh Tĩnh mà thôi.

Lâm Tĩnh không có đem chuyện này để ở trong lòng, cô nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Thành đã đi xa, lại truyền đến tiếng đóng cửa phòng, mới từ trong phòng đi ra, rón ra rón rén xuống dưới lầu.

Phòng bếp Lâm gia cùng nhà ăn đều ở lầu một, đèn đuốc sáng trưng.

Không chỉ phòng bếp, ngay cả phòng khách, hành lang, thậm chí phòng vệ sinh hầu hết đều bật đèn.

Thật là xa xỉ a, rõ ràng là không có người ở, lại đem toàn bộ đèn đều bật lên, cái này làm cho tài nguyên thiên nhiên trong tương lai trở nên khan hiếm, từ nhỏ cô đã được giáo dục là “Trong phòng không có người, nhớ tắt đèn” bây giờ nhìn đến tình trạng này làm Lâm Tĩnh có chút không vui.

Bất quá có thể nghĩ đây là phong cách của người Lâm gia, Lâm Tĩnh không có tùy tiện đi bình phẩm.

Phòng bếp Lâm gia đúng là một phòng bếp tiêu chuẩn, có lò nướng, đồ dùng nhà bếp mọi thứ đầy đủ hết, mỗi ngày đều có a di tới nấu cơm cho hai anh em. Chẳng qua dì Phương nấu cơm thỉnh thoảng có chút việc, thì vào mấy ngày này Lâm Thành cùng Lâm Tĩnh Tĩnh đành phải tự mình giải quyết chuyện ăn uống.

Lâm Tĩnh đến gần phòng bếp, chóp mũi vừa động, bỗng nhiên ngửi được một chút mùi hương đưa tới.

Ở thời điểm cả người đang đói thì thường thường đối với mùi hương đồ ăn đặc biệt mẫn cảm. Cô lần theo mùi hương đi qua, chỉ thấy trên bàn cơm có một cái nồi nhỏ, trong nồi đựng một chút cháo.

Lâm Tĩnh đem nắp nồi mở ra, mùi hương nồng đậm tức khắc ập vào trước mặt.

Cô lúc này mới phát hiện, đây là một chén cháo hải sản. Bên trong đã có tôm bóc vỏ, từng hạt gạo trong suốt, sò khô cùng nấm hương hương đều cùng được cho vào trong cháo, lúc ăn một chút cũng sẽ không cảm thấy tanh. Mà ở giữa cái nồi nhỏ, chính là một quả trứng lòng đào.

Lâm Tĩnh nhớ tới chính mình ngày thường ăn đồ hộp cùng lương khô, cảm giác đói khát ở trong bụng trở nên càng thêm mãnh liệt. Cô không tự giác mà nuốt một ngụm nước miếng, duỗi tay sờ sờ thành nồi.

Thành nồi vẫn còn ấm, hẳn là Lâm Thành vừa mới nấu.

Má ơi, người đẹp trai, có tiền, thành tích cao, còn biết nấu cơm, thật là một nam nhân ưu tú! Lâm Tĩnh bỗng nhiên sinh ra một tia tiếc nuối, tiếc nuối chính mình không thể xuyên đến trên người Tần Tiêu.

Đáng tiếc a đáng tiếc!

Bất quá đáng tiếc xong rồi, Lâm Tĩnh lanh lẹ mà đem cái nắp đậy lại.

Cô không cảm thấy đây là Lâm Thành để lại cho cô, tám phần là thời điểm đối phương nấu cơm cố ý nhiều làm nhiều thêm một ít, để đến ngày hôm sau hâm nóng ăn sáng.

Rốt cuộc thì thời tiết hiện tại có nhiệt độ không cao, đồ vật đặt ở bên ngoài một đêm cũng sẽ không hư.

Lâm Tĩnh thu hồi ánh mắt từ trên chiếc nồi nhỏ về, mở tủ bát ra, tìm nồi khác nấu cho mình một chén mì gói, thuận tiện còn bỏ thêm một cái trứng gà, một cây giăm bông.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Lâm Thành: Tức giận, em gái không ăn cơm mình làm.

Lâm Tĩnh:???

===============