Chương 43

Trong đầu cô ngập tràn những ký ức về anh.

Rõ ràng cô là Kiều An, nhưng từng hình ảnh trong ký ức của Tống Kiều An đều rõ ràng đến thế.

Cô mím môi, đứng thẳng người hơn.

Cho đến khi tiếng còi vang lên, Kiều An lắc đầu để làm tỉnh táo lại, sau đó bước về phía bóng râm của sân tập, lấy từ trong túi ra chiếc cốc giữ nhiệt của mình.

Cốc của cô có nắp đậy, giống như một chiếc ly nhỏ. Cô rót nước vào đó rồi nhấp từng ngụm nhỏ.

Bên cạnh có người ngồi xuống, giọng nói quen thuộc vang lên: "Này Kiều An, cho anh uống một ngụm đi~"

Kiều An ngẩng đầu lên, Đường Lăng Thành vừa lau mồ hôi vừa nhìn cô.

Anh ta nói rất nghiêm túc.

"Anh quên mua nước rồi." Đường Lăng Thành giải thích, đôi môi hơi khô.

Thực ra, anh cũng không quen thuộc với các bạn trong lớp này.Kiều An là bạn cùng bàn của anh, lại còn là em gái nhà bên, nên tìm cô để xin một ngụm nước uống là hợp lý nhất trong mắt anh.

Kiều An ôm chặt lấy ly nước, tay hơi khựng lại, "Em không có dư."

"Mở nắp ly của em ra, cho anh uống một ít, anh không uống trực tiếp đâu." Đường Lăng Thành nháy mắt, cười toe toét ...

Anh cũng không biết vì sao, rõ ràng cảm thấy cô gái này có sự xa cách, nhưng vẫn không kiềm chế được mà muốn trêu chọc cô.

Kiều An cúi đầu một chút, mím chặt môi: "Anh đi mua đi, tiệm tạp hóa có bán mà."

Chỗ này cách tiệm không xa, trong thời gian nghỉ ngơi đã có không ít người chạy qua đó mua đồ.

Đường Lăng Thành còn định nói gì đó thì bên cạnh, Lý Văn Tĩnh ngượng ngùng đưa qua một chai nước chưa mở nắp, "Đường Lăng Thành, tôi có chai mới này..."

Giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Đường Lăng Thành quay đầu nhìn cô, nghĩ một lúc rồi nhận lấy: "Cảm ơn, lát nữa tôi sẽ trả lại cô một chai mới."

"Không cần..." Lý Văn Tĩnh vừa mở miệng thì Đường Lăng Thành đã vặn nắp chai uống ngay.

Mặt cô càng đỏ hơn.

Thời tiết nóng nực thế này đúng là tiêu hao nhiều nước, Đường Lăng Thành một hơi uống hết nửa chai mới thở ra thoải mái, sau đó đậy nắp lại.

Anh nhìn về phía Kiều An, lắc lắc chai nước trong tay: "Thấy chưa, em không cho anh uống thì cũng có người khác cho."

Kiều An ngoảnh mặt đi không thèm để ý đến anh.

Thực ra, cô không hiểu nổi Đường Lăng Thành bị làm sao mà cứ phải nói chuyện với cô.

Thời gian nghỉ ngơi chỉ có mười lăm phút, rất nhanh lại nghe tiếng còi vang lên, Kiều An cất chai nước vào ba lô, đang định kéo khóa thì một chai nước từ bên cạnh bị ném vào trong.

Là Đường Lăng Thành ném vào, chính là chai nước mà anh vừa uống được một nửa.

"Giữ hộ anh với, cảm ơn nhé!" Giọng Đường Lăng Thành mang theo tiếng cười, vẫn như mọi khi đầy ngông cuồng và kiêu ngạo, vừa dứt lời thì anh đã quay lại đội ngũ.

Kiều An nhíu chặt mày, cuối cùng cũng chỉ có thể đứng dậy trở về hàng.

Tên Đường Lăng Thành này!

Lần nghỉ ngơi thứ hai là lúc ăn trưa, Kiều An ôm lấy ba lô của mình. Ngoài sách và chai nước của cô ra, bên trong còn có chai nước mà Đường Lăng Thành đã uống dở, trông vô cùng chướng mắt.

Kiều An nhìn chằm chằm vào cái chai, rất muốn lấy ra và ném đi...

Đường Lăng Thành từ lâu đã chẳng biết chạy đi đâu rồi, Khâu Lộ chạy đến, "Kiều An! Đi, cùng đi ăn cơm nào!"

Kiều An gật đầu, kéo khóa ba lô lên và cùng Khâu Lộ đi về phía căng tin.

Trên đường hai người vừa đi vừa nói chuyện

"Kiều An, cậu và Đường Lăng Thành rất thân thiết à?"

"Không thân."

"Thế sao cảm giác anh ấy rất quen thuộc với cậu? Còn gọi cậu là... Kiều muội?"

"Không biết, chắc anh ta điên rồi."



Bữa trưa ở Nhị Trung khá ngon, Kiều An gọi một món mặn một món rau, cùng Khâu Lộ tìm một cái bàn trống để ngồi ăn.

Trong căng tin không có nhiều người, học sinh khối 11 và 12 vẫn chưa bắt đầu ăn trưa, lúc này chỉ có học sinh khối 10 đến ăn, vì vậy vẫn còn nhiều bàn trống.