Cứ tưởng sẽ không ngủ được, nhưng tối nay, cô lại ngủ rất ngon.
“An An, hôm nay mẹ con mình đi mua một số thứ, tiện thể mẹ mua cho con vài bộ đồ mà con thích.” Bạch Chỉ Lan vừa bưng cốc sữa nóng ra vừa cười nói.
“Quần áo không phải đã có nhiều rồi sao?” Kiều An chớp chớp mắt ngơ ngác hỏi.
Bạch Chỉ Lan cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu cô, mái tóc khô cứng khiến khi chạm vào có chút thô ráp, nhưng nghĩ đến việc đây là cô con gái đã mất tích hơn mười năm của mình, lòng bà lại mềm nhũn.
“Mấy bộ quần áo đó là mẹ nhờ người mua gấp, nhưng không biết con có thích không, hôm nay mẹ con mình đi thử cho chắc nhé.”
Nghe vậy, Kiều An gật đầu, vừa nhấp từng ngụm sữa vừa đồng ý.
Trong tủ có khá nhiều quần áo, đủ cho cả bốn mùa, nhưng rõ ràng đều là đồ nhà họ Tống mua gấp, toàn bộ đều cùng một thương hiệu, dù rằng thương hiệu này rất nổi tiếng.
Kiều An không phản đối việc ra ngoài với Bạch Chỉ Lan, cô vừa mới trở về, mà đối phương đang tràn đầy tình cảm của người mẹ muốn trao cho cô, từ chối chỉ khiến Bạch Chỉ Lan bớt đi phần nhiệt tình.
Họ không phải là mẹ con đã cùng nhau trải qua thời gian từ khi sinh ra, mà đã xa cách hơn mười năm, tình cảm cần được bồi đắp.
Kiều An không có kinh nghiệm trong việc vun đắp tình cảm, nhưng cũng không muốn từ chối Bạch Chỉ Lan lúc này.
Quả nhiên, thấy cô đồng ý, Bạch Chỉ Lan càng cười tươi hơn, đưa tay vén nhẹ mái tóc dày nặng nề của cô, giọng nói nhẹ nhàng: “An An nhà mình có ngũ quan rất xinh xắn, lát nữa đi cắt bớt tóc một chút nhé.”
Kiều An ngoan ngoãn gật đầu, không phản đối.
“Kiều Bác con có đi không?” Bạch Chỉ Lan quay sang nhìn Tống Kiều Bác.
Tống Thương Hành đã đi làm, giờ trong nhà chỉ còn lại Tống Kiều Bác.
“Mẹ với Kiều An đi dạo phố, con đi theo làm gì.” Tống Kiều Bác cất giọng với vẻ bực bội.
Đàn ông thường là thế, chẳng mấy ai kiên nhẫn khi phải đi mua sắm.
Bạch Chỉ Lan trừng mắt nhìn cậu, nhưng cũng không nói thêm gì.
Sau khi Kiều An uống hết ly sữa, Bạch Chỉ Lan lên lầu trang điểm kỹ lưỡng, dù xuất thân thế nào, đã làm bà Tống bao nhiêu năm nay, bà cũng đã toát ra khí chất quý phái.
Kiều An vẫn chỉ mặc bộ đồ thường ngày đơn giản, không có ai nhắn tin gì cho cô, cô cũng không mang theo gì mà chỉ theo chân Bạch Chỉ Lan ra ngoài.
Bạch Chỉ Lan trước tiên dẫn Kiều An đến một tiệm làm tóc, bất kể Kiều An có đẹp thế nào, phần tóc mái dày cộm đó thực sự không cần giữ lại nữa.
Kiều An khá phối hợp, Bạch Chỉ Lan sắp xếp gì, cô đều làm theo.
"Rẹt rẹt rẹt..."
Kiều An nhắm mắt lại, phần tóc mái phía trước trán đang được cắt tỉa dần, đôi lông mày và mắt vốn bị che khuất dần hiện ra...
Khi Kiều An mở mắt nhìn vào gương, cô thoáng sững sờ.
“An An của chúng ta thật xinh đẹp!” Bạch Chỉ Lan cười tươi, ân cần vuốt nhẹ mái tóc của Kiều An.
Nhà tạo mẫu là một người đàn ông có mái tóc dài, nghe vậy thì gật gù suy nghĩ, “Cô bé này đúng là xinh đấy, chỉ là da còn hơi ngăm. Nếu da trắng hơn chút nữa, chắc chắn sẽ là một mỹ nhân.”
Nói xong, mắt anh ta sáng lên, “Để tôi trang điểm cho cô bé thử xem sao nhé!”
“Được chứ, làm đi.” Bạch Chỉ Lan vui vẻ đồng ý ngay.
Kiều An ngỡ ngàng không nói nên lời.
Ra khỏi tiệm làm tóc, Bạch Chỉ Lan vui vẻ dẫn Kiều An đi mua sắm.
Có vẻ như bà đã lâu lắm rồi không có dịp mua sắm hứng khởi như vậy. Từ kẹp tóc, quần áo, váy vóc, đến ba lô, trang sức, bà kéo Kiều An đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác suốt cả ngày.
Đến buổi chiều, Kiều An gần như rã rời.
Dù là Kiều An hay Tống Kiều An trước đây, chưa bao giờ cô đi dạo phố nhiều đến vậy.
Nghe Bạch Chỉ Lan bảo rằng sắp về nhà, Kiều An mới cảm thấy như được giải thoát.