Ông cũng nghĩ, thay vì đưa tấm séc, chi bằng tạo cho cậu thiếu niên ấy một tương lai.
Bạch Chi Lan gật đầu, "Đúng rồi, cậu ấy sắp vào lớp 11, kỳ nghỉ hè không thể cứ làm thêm mà không học bồi dưỡng nữa. Còn trẻ như vậy, nếu quá vất vả sẽ ảnh hưởng không tốt cho tương lai. Chúng ta tài trợ để cậu ấy yên tâm học hành."
Thực ra cách giải quyết tốt nhất là đưa Lục Ly đi cùng với Kiều An, học chung một trường cấp ba, tiếp tục chăm sóc lẫn nhau.
Nhưng Bạch Chỉ Lan lại có chút tư tâm, An An vốn đã xa nhà hơn mười năm, tình cảm với gia đình còn chưa đủ gắn bó, nhưng lại luôn bận tâm về nhà họ Bạch. Nếu để Bạch Lục Ly ở bên cạnh, cô ấy sẽ càng khó có cảm giác thuộc về gia đình .
Suy cho cùng... nhà họ Tống mới là người thân của Kiều An.
Kiều An lại lắc đầu, ánh mắt cô nhìn về phía Tống Thương Hành, giọng không to nhưng vô cùng bình tĩnh và rõ ràng: "Anh ấy sẽ không chấp nhận tài trợ đâu. Nếu bố thực sự muốn cảm ơn anh ấy, có thể giúp con một việc được không?"
Suy nghĩ một chút, Kiều An thêm một chữ: "Bố."
Chữ "bố" vừa thốt ra, Tống Thương Hành xúc động đến mức mắt đỏ hoe, vội vàng nói: "Được, được! Có gì mà không giúp chứ, con là con gái của bố, muốn gì cứ nói là được!"
Kiều An tiếp lời: "Trường của anh ấy lúc đầu khi nhận vào đã hứa rất nhiều, nhưng không thực hiện. Nếu có thể, bố có thể giúp nhắc nhở trường một chút không?"
Đó là một trường tư nhỏ,Bạch Lục Ly có thành tích xuất sắc trong kỳ thi vào cấp ba, trường hứa hẹn nhiều ưu đãi, cơ bản là sẽ để cậu ấy hoàn thành cấp ba suôn sẻ mà không có bất kỳ vấn đề gì.
Nhưng khi vào học, trường lại luôn thoái thác, không thực hiện lời hứa, khiến cho Bạch Lục Ly phải tự mình kiếm tiền sinh hoạt và đóng học phí cho cả Kiều An.
Họ không có cha mẹ chống lưng, đã đến đòi hỏi nhiều lần nhưng nhà trường vẫn tiếp tục đùn đẩy.
Bạch Lục Ly không nhận đồ của nhà họ Tống, nhưng những gì đáng thuộc về anh , Kiều An muốn đòi lại cho anh.
Còn những thứ khác, Lục Ly chắc chắn sẽ không nhận.
Kiều An tin rằng, với sự xuất sắc của anh ấy, chỉ cần có một môi trường phát triển ổn định, anh ấy sẽ không thua kém bất kỳ ai!
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chuyện này nhỏ thôi!" Tống Thương Hành lập tức đồng ý, sau đó giọng ông đầy vẻ dò hỏi: "An An... con có thể gọi bố thêm một lần nữa được không?"
Ánh mắt đầy mong đợi, tay ông nắm chặt lấy quần tây, khoảnh khắc này, ông chỉ là một người cha bình thường.
Kiều An mỉm cười nhẹ nhàng: "Bố."
"Ôi, ôi, ôi!" Tống Thương Hành đáp lại liền ba tiếng đầy hạnh phúc.
Bên cạnh, Bạch Chỉ Lan đôi mắt đã đỏ hoe, cũng đầy mong đợi nhìn Kiều An.
"Mẹ," Kiều An khẽ gọi. Đây vốn dĩ chính là cha mẹ của cơ thể này.
"Ôi!" Bạch Chỉ Lan vừa lau nước mắt vừa đáp lại.
Ánh mắt Kiều An lại chuyển sang cậu thiếu niên ngồi bên cạnh, người anh trai danh nghĩa của cô Tống Kiều Bác.
Phải nói rằng, Tống Kiều Bác trông rất đẹp trai, ngũ quan tinh tế, mái tóc lãng tử, đôi mắt đầy vẻ tự tin của một cậu ấm nhà giàu. Mới mười bảy tuổi nhưng đã gần một mét tám, cao ráo và gầy, kiểu con trai như thế đi đâu cũng thu hút ánh nhìn.
Cảm nhận được ánh mắt của Kiều An, Tống Kiều Bác ngồi ngay ngắn, chờ đợi cô gọi ra chữ đó "Anh."
Tuy nhiên, Kiều An chỉ nhìn thoáng qua cậu rồi dời ánh mắt đi.
Chỉ đơn giản là…
Dời ánh mắt đi.
Tống Kiều Bác: "..." ????
"Khụ khụ." Tống Kiều Bác ho nhẹ một tiếng, cố gắng thu hút sự chú ý.
Nhưng Kiều An vẫn không thèm nhìn cậu, thậm chí không chia cho cậu lấy một tia chú ý.
Tống Thương Hành chỉ lo vui vẻ, ánh mắt đầy yêu thương nhìn Kiều An, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có con trai mình.
Còn Bạch Chi Lan thì khỏi phải nói, mải mê lau nước mắt, không hề để ý đến việc Kiều An có gọi "anh" hay không.