Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Một Kẻ Ngốc

chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Được, tới cổng thành.” Tống Kiến Sương đồng ý ngay, xách theo gói nhỏ lên xe.

Khâu Lương lập tức đen mặt.

Xe là một chiếc xe gỗ cũ kỹ, bò là con bò vàng già thường thấy, nhưng cô nương vừa bước lên xe lại là một mỹ nhân ngàn người có một.

Đáng tiếc, dù mỹ nhân có đẹp đến đâu cũng không khiến tâm trạng của Khâu Lương tốt lên. Người phụ nữ này không biết giúp một tay sao? Cái gói đồ to đùng kia rốt cuộc là của ai chứ?

Nàng cố sức nhấc gói đồ, mạnh tay quăng lên xe bò, làm con bò vàng suýt nữa khuỵu cả chân.

Tống Kiến Sương ngồi yên trên xe bò, lòng cảm thấy an ổn hơn nhiều. Nhìn vẻ mặt oán giận và hành động thô lỗ của Khâu Lương, tâm trạng nàng lại càng vui vẻ hơn.

“Ngươi rời khỏi quê hương mà quyến luyến không nỡ sao? Có cần ta bói cho một quẻ, xem vận khí sắp tới thế nào không?”

Khâu Lương lật trắng mắt, hờ hững nói: “Ngươi tự bói cho mình đi thì hơn.”

Xe ngựa thì không bắt được, còn xe bò này chậm chạp đến mức không bằng nàng chạy bộ.

Người phụ nữ này nên tự bói xem vận may của mình thế nào mới đúng.

Tống Kiến Sương khẽ nhếch môi cười, đôi mắt đẹp lấp lánh ý cười: “Thầy thuốc không tự chữa bệnh, thầy bói không xem quẻ cho mình. Không cần bói, ta cũng biết chuyến đi này sẽ thuận lợi thôi.”

Nàng quay về tổ trạch Tống gia thôn để tránh nạn, cũng để giải quyết khó khăn.

Bây giờ chìa khóa giải nạn đã tìm thấy, chỉ cần đưa người về kinh thành, nàng cảm thấy mọi thứ rất suôn sẻ.

Khâu Lương cười nhạt, nhắm mắt dưỡng thần, không buồn nói thêm.

Chiếc xe bò vừa xóc vừa chậm, lắc lư đến mức khiến nàng buồn ngủ.

Ban đầu đã khổ sở xuyên thành một kẻ ngốc, bi thảm hơn là nhà họ Khâu muốn bán nàng cho một lão góa vợ.

Giờ càng đáng giận hơn, phải làm nô bộc cho Tống Kiến Sương.

Rơi từ nhân gian xuống địa ngục còn chưa đủ, lại còn rơi thẳng vào tầng hầm của địa ngục.

Lòng nàng nghẹn đến chết mất thôi, còn thuận lợi cái nỗi gì…

---

Đến huyện thành, Tống Kiến Sương liền thuê một chiếc xe ngựa, thẳng tiến nha môn.

Khâu Lương nhìn nha môn trước mặt, thắc mắc: “Chúng ta không đi thẳng đến kinh thành mà lại ghé quan phủ làm gì?”

Tống Kiến Sương lấy ra khế ước bán thân và giấy tờ thân phận của Khâu Lương, mỉm cười: “Tất nhiên là để khắc dấu, đổi thân phận từ lương dân thành nô bộc.”

Từ giờ trở đi, kẻ ngốc này là người của nàng, đừng hòng chạy thoát.

Khâu Lương nghiến răng, lòng càng nghẹn hơn. Nàng nhìn chằm chằm hai tờ giấy vàng trong tay Tống Kiến Sương, nghiêm túc cân nhắc khả năng giật lấy tại chỗ, trong lòng bắt đầu nảy ý đồ.

Dường như Tống Kiến Sương nhận ra ý định của nàng, lập tức bước nhanh vào nha môn. Muốn chạy? Không đời nào!

Dù sao nàng cũng đã bỏ bạc ra rồi.

---

Ra vào một lượt, Khâu Lương đã có thân phận mới.

“Từ hôm nay ngươi là đại nha hoàn thân cận của ta. Gọi ngươi là ‘Lương Lương’ nhé, dễ nghe lại dễ nhớ.” Tống Kiến Sương nhàn nhã nói.

Nghe như tên của một nha hoàn, tiếc rằng dáng vẻ của nàng thì hoàn toàn chẳng giống chút nào.

Khâu Lương: “…”

“Ngươi mới là Lương Lương! Cả nhà ngươi đều là Lương Lương!” Khâu Lương tức tối.

“Không khéo cả nhà ta chỉ có một mình ngươi là Lương Lương.” Tống Kiến Sương xoay người lên xe ngựa, bảo phu xe đi đến tửu lâu lớn nhất huyện Thương Giao, nàng đã nhịn đói cả nửa ngày rồi.

Khâu Lương thật muốn mở miệng mắng chửi, nhưng nghĩ lại thì thôi. Nàng là người hiện đại, đứng trước cửa nha môn mà chửi mắng thì không hợp lễ nghĩa, còn mất mặt nữa.

Nàng nhịn.

---

Xe ngựa đi chưa bao xa đã dừng lại.

Tống Kiến Sương bảo Khâu Lương ngồi yên trên xe, rồi một mình bước vào tửu lâu.

Chẳng bao lâu sau, nàng quay lại với hai hộp thức ăn trong tay.

Xe ngựa tiếp tục lên đường, rời khỏi huyện Thương Giao, hướng thẳng kinh thành mà đi.

---

Trên xe ngựa, Khâu Lương nhìn Tống Kiến Sương mở một hộp thức ăn, bên trong toàn món ngon, thịt cá đầy đủ. Nàng ăn ngon lành, chẳng chút ý thức mời người bên cạnh cùng ăn.

“Này, ta cũng đói bụng đây!”

Tống Kiến Sương liếc nàng, thản nhiên nói: “Gọi chủ tử.”

“Chủ tử.” Khâu Lương cắn răng nghiến lợi, cố nhịn mà nói ra.

“Ngoan. Thưởng ngươi một miếng thịt.” Tống Kiến Sương cười tươi rói, hào phóng gắp một miếng thịt kho tàu, đưa cho nàng kèm theo đôi đũa tre.

… Đây là cho chó ăn à?

Khâu Lương tức tối nhận lấy đôi đũa, nhai ngấu nghiến miếng thịt.

Nếu mối nhục này không trả được, nàng uổng công là người hiện đại.
« Chương TrướcChương Tiếp »