Lúc Hạ Ngôn được quái vật xách xuống khỏi lưng đã là chuyện của hơn mười phút sau.
Con quái vật đưa anh đến trước một ngọn núi đá rất dốc, gần núi đá là một dãy núi đá không thể nhìn thấy tận cùng, những ngọn núi đá đó có kích thước khác nhau, nhưng đều không cao.
Trước tiên, con quái vật đặt dã thú đã chết vào một hang động trong núi đá, sau đó đặt Hạ Ngôn nằm ngửa trở lại rồi bắt đầu chạy theo về hướng ngược lại với nơi nó đến.
Hạ Ngôn không biết nó muốn làm gì, nhưng anh chân bị thương, trước mắt cũng không thể chạy trốn, chỉ có thể tùy ý quái vật sắp xếp.
Không lâu sau nó dừng lại ở một đầm lầy.
Hạ Ngôn ghé vào lưng nó, nhìn nó dùng chân trước xé vài nắm cây dày màu tím rồi chạy lại, cảm thấy hơi bối rối.
Chẳng lẽ anh chàng này là động vật ăn tạp?
Mãi đến bị kia con quái vật xách về hang động trên núi đá Hạ Ngôn mới tìm được đáp án.
Thì ra mấy cái thực vật màu tím đó không phải dùng để ăn.
Đầu tiên, quái vật nhéo nhéo chân anh, sau đó dùng một móng vuốt khác giơ lên mấy thực vật màu tím đó, cuối cùng nó dùng móng vuốt sắc nhọn ngoáy ngoáy, thân rễ khoẻ mạnh của thực vật màu tím tức nứt ra, tiết ra nước cũng màu tím.
Nó bôi tất cả những chất lỏng đó lên vết thương trên đùi Hạ Ngôn.
Mới đầu Hạ Ngôn cũng sợ hãi, nhưng phản kháng không thành công. Dù sao mấy con dã thú suýt ăn thịt mình đều bị nó gϊếŧ dễ như trở bàn tay, khỏi nói tới chuyện bản thân íu đuối hiện giờ.
Hạ Ngôn cau mày nhìn bắp đùi của mình bị nhuộm tím bởi thứ nước ép kia, cho đến khi… cho đến khi chỗ vốn đang đau nhức bắt đầu bớt đau hơn!
Kết hợp với hành động nãy giờ của quái vật, anh phát hiện hai chuyện không thể tưởng tượng được.
Thứ nhất, con quái vật này… thế mà lại cứu mình!
Thứ hai, anh đã có thể chắc chắn rằng trong nhận thức của con quái vật, thực vật màu tím đó phải là một loại thuốc giảm đau hoặc thậm chí chữa lành vết thương.
Trong sinh tồn, cây thuốc rất quan trọng.
Anh lập tức âm thầm ghi lại sự dáng vẻ của cây thuốc màu tím đó, suy nghĩ về cách rời khỏi nơi này sau khi vết thương lành, rồi cả cách sinh tồn sau khi rời đi… Có lẽ là quá mệt mỏi, theo cơn đau tiêu tán, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.
Mí mắt anh sụp xuống, loáng thoáng nhìn thấy quái vật cách đó không xa như đang cắn xé cái gì, nội tâm đang bình ổn đột nhiên dậy sóng.
Anh cố gắng mở to mắt để tỉnh táo hơn nhưng lúc này lại không tài nào làm được, mí mắt nặng vô cùng, đầu óc cũng mơ mơ màng màng, hình ảnh cuối cùng trước khi mất ý thức dường như là quái vật ngậm một khối thịt máu chảy đầm đìa đi về phía mình…
*
Lúc Hạ Ngôn tỉnh lại còn tưởng rằng mình lại mù thêm lần nữa.
Xung quanh đen như mực, không có ánh sáng ở bất cứ đâu mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Cũng may anh có kinh nghiệm làm người mù nên không quá hoảng sợ, nghĩ đến cảnh trước khi ngủ, anh còn bình tĩnh ghi thêm vào lòng một dòng chữ nhỏ về cây thuốc tím: Tuy rằng có thể giảm đau, nhưng có vẻ cũng có tác dụng gây mê!
Sau khi tỉnh lại, anh bắt đầu cẩn thận dùng tứ chi thử nghiệm, đột nhiên, móng vuốt bằng thịt đá vào thứ gì đó mềm mại mát lạnh!
Anh hơi ngạc nhiên, định duỗi ra một cái móng khác để cảm nhận đó là gì, nhưng ngay giây tiếp theo lại nghe thấy một tiếng thở khò khè. Anh còn chưa kịp lùi ra sau, trước mắt bỗng xuất hiện một đôi mắt hẹp dài màu lam nhạt hơi toả ra ánh sáng.
Cái thứ lạnh lạnh mềm mè hồi nãy, hẳn là cái mũi của nó…
Dù tâm lý có mạnh mẽ đến đâu, Hạ Ngôn vẫn bị hình ảnh hơi đáng sợ trước mắt dọa kêu thành tiếng, lúc té ngã vì cơ thể quá tròn mà còn lăn thêm hai vòng.
Trong đêm tối, quái vật với đôi mắt sáng kỳ lạ tiến về phía anh…
Nháy mắt hai mắt Hạ Ngôn tối sầm, may có móng vuốt bự của quái vật đỡ lấy.
Đối phương vẫn không nhúc nhích, anh cũng không nhúc nhích.
Đang lúc giằng co, Hạ Ngôn đột nhiên thấy được một ít ánh sáng trong hang động đen nhánh.
Những ánh sáng đó dường như đến từ bên dưới con quái vật.
Nhận ra ánh mắt tò mò của anh, con quái vật nghiêng đầu, nó hơi di chuyển cơ thể sang một bên.
Sau đó, Hạ Ngôn mới nhìn rõ đó là một đống đá có thể phát sáng.
Vậy mà con quái vật này vẫn dùng những viên đá này làm công cụ “kê giường”.
Trong hang tối không có lửa, những viên đá phát sáng to bằng bàn tay ấy liền trở thành nơi thứ duy nhất có thể chiếu sáng ở nơi này. Nhưng Hạ Ngôn không có can đảm duỗi móng đi lấy, anh chỉ mà nhìn vài lần rồi thôi, ngoan ngoãn bò qua trong một góc cuộn tròn lại.
Mà anh vừa quay người lại, con quái vật vốn đang nằm bò ra lập tức đứng lên.
Nó nhìn Hạ Ngôn, không biết đang tự hỏi cái gì, một lát sau, nó nhặt vài mảnh đá phát sáng bên dưới lên, ngước nhìn con thú nhỏ lẻ loi trong góc rồi đột ngột đi về phía đó.
Hạ Ngôn vừa nằm đã quay mông lại với nó, bởi vậy cũng không biết phía sau xảy ra chuyện gì, đợi đến khi phát hiện có ánh sáng nhu nhu đến gần mới quay đầu lại.
Quái vật kéo mấy khối đá phát sáng đưa tới trước mặt anh, Hạ Ngôn lại cảnh giác nhìn chằm chằm nó.
Quái vật sửng sốt nhìn anh bất động tại chỗ, lúc sau, nó bỗng làm một hành động khiến Hạ Ngôn run sợ muốn chết.
Nó duỗi ra cái móc có thể dễ dàng đâm vào máu thịt của kẻ khác, nhẹ nhàng chọc vào vầng trán đầy lông của anh.
Hạ Ngôn: “…”
Lúc ấy tui thật sự sợ lắm lắm…
Thấy anh vẫn không nhận, con quái vật đặt mấy viên đá phát sáng trước mặt anh, sau đó nằm xuống đất nhìn anh chăm chú.
Cuối cùng cũng nhận ra anh chàng kia đang tặng những viên đá phát sáng này cho mình, Hạ Ngôn hơi bất ngờ, nhưng lại thấy nhẹ nhõm nhiều hơn.
Thật ra ban ngày nhìn nó trị thương cho mình, Hạ Ngôn đã biết quái vật này không có ác ý với mình, nhưng anh lại không đoán được rốt cuộc đối phương muốn làm gì… Thế giới xa lạ, giống loài xa lạ, anh không thể nào thả lỏng cảnh giác được.
Hạ Ngôn nhặt mấy viên đá phát sáng lên, muốn nói một câu cảm ơn mà âm thanh phát ra lại là “Ngao ô ư”.
Nhưng bên kia dường như hiểu ý, khẽ gật đầu, lúc này nghe thấy tiếng bụng anh kêu ùng ục, bèn duỗi đầu ngón tay ra, gõ vào bên cạnh anh.
Hạ Ngôn ôm đá để bên cạnh, phát hiện nơi đó có một khối thịt đã được xử lý đơn giản.
Anh nhớ tới một màn trước khi hôn mê, lập tức hiểu ra đó là đồ ăn đối phương để lại cho mình.
Anh vốn tưởng rằng nền văn minh nhân loại được duy trì trong xã hội hiện đại hơn hai mươi năm sẽ khiến anh không thể chấp nhận được việc ăn trực tiếp thịt sống, mặc dù hiện tại anh đã trở thành một con thú nhưng bên trong vẫn là một người sống sờ sờ.
Ai ngờ dưới cơn đói dữ dội, phần thú tính đáng sợ của động vật đột nhiên bừng tỉnh trong cơ thể anh, đặc biệt là sau khi nhìn thấy miếng thịt đó, anh bắt đầu đánh mất quyền kiểm soát thân thể.
Hạ Ngôn nhìn chằm chằm vào miếng thịt rồi vồ lấy ngấu nghiến nó.
Những miếng thịt đó có mùi máu tanh nồng nặc, nếu là bình thường, Hạ Ngôn đã bị mùi tanh làm nôn mửa từ lâu, nhưng cơ thể hiện tại lại không kháng cự mùi này chút nào.
Lúc ăn xong còn thỏa mãn ợ một cái…
Bản năng thân thể nói cho anh biết, giờ đây mày là một con động vật ăn thịt.
… Yếu như vậy mà vẫn là động vật ăn thịt? Hay là tự ăn mình đi?!
Sau khi hoàn hồn, nhận ra những gì mình vừa làm, Hạ Ngôn sững sờ một lúc, rồi sau đó, một hạt đậu vàng từ nền văn minh cuối cùng của nhân loại rơi xuống từ đôi mắt tròn xoe…
Anh… Anh thật sự hoàn toàn biến thành một con dã thú!
Quái vật ngờ vực nhìn chằm chằm đôi mắt to ướt dầm dề của nhóc con, không hiểu ra làm sao.
Tâm trạng của Hạ Ngôn bây giờ rất phức tạp, cũng thèm không quan tâm đến những sợ hãi trước đây của mình, nhanh nhẹn bò về góc hang.
Quay lưng về phía quái vật, anh cắn răng thầm nghĩ: Ngày mai, chúng ta nhất định phải nỗ lực giải quyết ổn thỏa vấn đề!
Hết chương 2