Chương 10

Với sự chênh lệch lớn về kích thước và sức mạnh, Hạ Ngôn thực sự đã có vài giây bị dọa đến mức muốn lập tức quay người bỏ chạy, nhưng khi nhìn thấy móng vuốt chỉ hơi tím một chút của quái vật lớn, nỗi sợ hãi của cậu hoàn toàn tan biến.

Cậu tiến lên, chậm rãi đưa miếng thịt nướng tới trước miệng khổng lồ của quái vật lớn.

Hạ Ngôn từ tốn vuốt ve móng vuốt bị thương của đối phương, như muốn trấn an cảm xúc bồn chồn của quái vật lớn, cũng như kiểm tra xem móng vuốt có bị sao không.

Không khí chợt an tĩnh vài giây.

Tuy nhiên, cuối cùng cậu vẫn không thể khiến quái vật lớn nguôi giận, bởi vì cậu nhìn thấy đối phương giật mình một cái rồi lùi lại vài bước, bắt đầu đưa lưng về phía cậu.

Cậu nhìn bóng dáng của nó với vẻ mặt vô cùng khó hiểu, còn có một chút tủi nhục.

Đêm đó, quái vật lớn hoàn toàn không thèm để ý đến cậu, nếu không phải hơi ấm quen thuộc lặng lẽ đến gần lúc nửa đêm, cậu đã cho rằng đối phương chuẩn bị vứt bỏ mình.

Mãi đến ngày hôm sau, khi Hạ Ngôn phát hiện ra tất cả loại thực vật màu tím trong hang đá đã biến mất, cậu mới dần dần hiểu ra lý do tức giận của quái vật lớn vào tối hôm qua.

Đối phương đang trách cậu vì đã tự tiện bôi thuốc cho nó, dẫn tới việc nó hôn mê một ngày.

Nó tức giận, Hạ Ngôn cũng tức giận.

Cả hai đều không vui.

Cậu không hề cảm thấy chuyện mình làm có gì sai, nhưng... đứng ở góc độ của đối phương mà nghĩ, quái vật lớn thật sự có lý do để giận cậu. Rốt cuộc, nếu như thật sự có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ngoại trừ tính mạng của mình thì đối phương cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng cậu vẫn không thể kiềm chế cơn giận dữ của mình, tới mức... muốn hay không muốn cũng phải nhịn! Cậu thiếu chút nữa bị dọa chết ngay tại chỗ!

Cũng không biết có phải bởi vì tâm trạng không tốt hay không mà mấy ngày sau, Hạ Ngôn phát hiện lông của mình rụng ngày càng nhiều. Trước đây chỉ rụng một nửa, giờ đã rụng hai phần ba. Nếu cứ rụng nữa, dù quái vật lớn không chê cậu thì chính bản thân cậu cũng sẽ ghét bỏ chính mình!

Vì để bảo vệ bản thân khỏi nguy hiểm, Hạ Ngôn vượt qua sự ngại ngùng mà nhờ quái vật lớn giúp mình bổ cục đá to ra. Sau đó, cậu nhặt vài mảnh đá sắc cạnh lên, bắt đầu mài giũa chúng trên tảng đá lớn.

Sau khi mài xong đá thành dao, Hạ Ngôn liền giắt theo bên hông mình. Lần nọ, khi quái vật lớn đi săn thú có để lại cây đao cho cậu chơi trong rừng, cậu liền lấy nó ra hì hục chặt một gốc cây, định làm một tấm ván gỗ phẳng.

Cậu tập trung làm việc của mình, hoàn toàn không để ý đối phương đang làm cái gì.

Bởi vì bọn họ còn đang trong kỳ rụng lông.

Hạ Ngôn tự mình quan sát ra điều này. Mỗi lần ra ngoài, quái vật lớn đều mang cậu theo... nhưng nó không bao giờ vuốt ve bụng, đầu hay sống lưng của cậu.

Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt vì rụng lông, Hạ Ngôn cũng không muốn chủ động đi lấy lòng nó.

Bởi vậy, khi cậu đang vất vả chặt gốc cây, quái vật lớn đột nhiên dùng móng vuốt cắt ngang gốc cây bên cạnh cho cậu. Hạ Ngôn cũng không hề phản ứng.

Quái vật lớn thấy cậu vẫn tiếp tục chặt gốc cây, nghĩ rằng cậu thích gốc cây đó, bèn giơ móng vuốt lên chém ngang một đường. Cậu chỉ ngạc nhiên một chút, sau đó cúi đầu nhặt mảnh gỗ lên, lặng lẽ ngồi xuống bụi cỏ.

Vì thế cậu không hề nhận ra quái vật lớn vẫn luôn lén lút nhìn cậu.

Ngày hôm sau, Hạ Ngôn dùng dao đá sắc bén để cưa những mảnh gỗ đó, biến chúng thành những thanh gỗ nhỏ.

Đây là một chiếc lược thô ráp.

Vừa làm xong, cậu liền lập tức ngồi xuống bên mương trước hang động, dùng mặt nước làm gương, sau đó bắt đầu chải lông cho mình......

Bộ lông rối tung được chải vuốt đến phẳng phiu, nhưng lại có vẻ càng thêm buồn cười. Hạ Ngôn sờ sờ đầu, tâm trạng vốn đã nặng nề lại càng thêm khó chịu. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống mặt nước tạo thành tiếng vang nhỏ.

So với cái đầu trọc hiện giờ, rụng lông thì tính là gì?

Trên đời này, căn bản không có gì so sánh được với việc trọc đầu mà khiến người ta chua xót hơn!

Cậu đang nghĩ mình thật đáng thương, thì chợt thấy trên mặt nước xuất hiện thêm một bóng ảnh ngược.

Quái vật lớn đứng phía sau cậu, dùng móng vuốt nhặt một bông hoa nhỏ màu đỏ không biết từ đâu, ngay khi cậu còn đang ngây người, nó nhẹ nhàng cắm bông hoa lên mái tóc thưa thớt trên đầu cậu...

Cái đầu vốn đã trọc của cậu, bởi vì có thêm bông hoa đỏ tô điểm, càng trở nên buồn cười.

Hạ Ngôn: "......"

Mày nhất định là cố ý!

Cậu bực bội quay đầu lại, còn chưa kịp mở miệng ngao ngao phản đối đã bị đối phương ôm lên.

Nó yên lặng nhìn cậu, lặng lẽ khịt mũi một tiếng, sau đó dùng móng vuốt trái vuốt ve bụng cậu!

Hạ Ngôn vốn đang nằm duỗi bốn chân, lần này bỗng chốc cứng đờ.

Cậu đã nhận ra.

Nó... Nó đang dỗ cậu!

Cũng không biết bị vuốt ve bụng bao lâu, đến khi Hạ Ngôn bắt đầu lo lắng cho bộ lông trên bụng mình có thể bị vuốt rụng hay không, đối phương mới buông cậu xuống, sau đó cầm lấy chiếc lược gỗ, từng cái một chải chuốt cho cậu.

Cái kỳ rụng lông của bọn họ lại kết thúc một cách khó hiểu như vậy.

Tối hôm đó, Hạ Ngôn đã lâu mới có một giấc mộng đẹp.

Trong mơ, cậu phát hiện quái vật lớn biến thành một người đàn ông cao ráo, nhưng cậu không thể nhìn rõ mặt anh ta.

Cậu không ngừng đuổi theo sau, hỏi tên anh ta là gì.

Quái vật lớn lại cứ luôn phớt lờ cậu.

Cuối cùng, Hạ Ngôn cũng lười hỏi nữa, cậu nói: "Thôi được rồi, vậy anh hãy nhớ kỹ, tên tôi là Hạ Ngôn, chỉ cần nhớ kỹ tên của tôi là được!"

Vừa dứt lời, người đàn ông vẫn luôn quay lưng về phía cậu bỗng quay người lại, nhưng khuôn mặt sắp xuất hiện lại bị một tia sáng chói mắt che khuất.

Mờ mịt mở mắt, Hạ Ngôn mơ màng nghe thấy một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Hơi trầm thấp, nhưng lại cực kỳ dễ nghe.

"Tư Lục..."

Hạ Ngôn cố gắng mở mắt ra, bên cạnh là quái vật lớn đang cầm chiếc lược gỗ chải chuốt lông cho cậu...

Sau một lúc mơ hồ, cậu cuối cùng cũng nhớ ra giấc mơ cách đây không lâu. Giọng nói trong mơ cứ làm cậu cảm thấy rất quan trọng.

Hình như là... Là chết gì đó?

"Chết..."

"Chết... Tư Lục?" Hạ Ngôn dồn hết sức lực phun ra được hai chữ từ cổ họng, sau đó lập tức nhìn về phía quái vật lớn.

Đối phương cũng nhìn về phía cậu, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sâu thẳm khó lường.

Hạ Ngôn: "......" Này, đây không phải là tên thật của ngươi chứ?!