Chương 1

Hạ Ngôn biết mình sắp chết, trong đêm tối bị người ta đâm một nhát, dường như người kia cực kỳ hận mình, ngay cả bị chó dẫn đường không ngừng cắn kéo ống quần cũng không buông dao. Nhát dao đó rất sâu, gần như xé toạc cả nội tạng, trong cơn đau đớn kịch liệt Hạ Ngôn khẽ cắn môi, nương theo lựa cánh tay nhanh chóng nhào qua đi muốn kéo theo cả hai lao xuống dòng sông chảy xiết.

Lúc rơi xuống trước, anh nghe người kia kêu tên mình chửi ầm lên, nhưng anh chỉ bắt được một câu quan trọng nhất: “Mấy năm qua ở trong tù tao vẫn luôn nhớ tới mày.”

Hạ Ngôn ngẩn người, thẳng đến khi chìm xuống nước cùng người đang giãy giụa kia mới nhớ gã là ai.

Năm năm trước, trước khi xuất ngũ, anh đã giúp cảnh sát bắt được một kẻ bắt cóc suýt trốn thoát, mà cũng vì chuyện đó khiến hai mắt anh mù lòa.

Chuyện này đối với một vận động viên bắn súng mà nói không khác gì một đòn đả kích trí mạng.

Năm năm trôi qua, anh đã dần thoát ra khỏi khoảng thời gian tuyệt vọng và hoang mang ấy, tuy hai mắt không nhìn thấy nhưng may còn có một chú chó dẫn đường Labrador vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn, dù chỉ có một mình cũng có thể chăm sóc tốt bản thân.

Nhưng anh không ngờ tên bắt cóc đã ra tù, đã vậy còn tìm anh báo thù.

Chịu đựng đau đớn, anh nghĩ mà buồn cười, bản thân chưa từng làm chuyện gì xấu lại bị thằng này hủy hoại đôi mắt, cả ước mơ và tương lai đều vô vọng, giờ lại bị đâm nữa, má nó... anh mới là người nên báo thù chứ!

Hạ Ngôn biết mình không thể sống được nữa, chỉ có thể lợi dụng sức cánh tay ôm chặt lấy người đàn ông đang giãy dụa trong nước.

Ngay cả khi ý thức cuối cùng tan rã, bàn tay của người đàn ông vẫn theo bản năng quấn chặt lấy cơ thể của tên bắt cóc.

Cho dù thế nào đi nữa, nhất định không được để gã sống.



Lạnh quá, thật ướŧ áŧ.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hạ Ngôn khi khôi phục ý thức, theo phản xạ anh hơi giật giật thân thể, phát hiện hình như mình đang ngâm trong nước.

Anh thật sự rất ngạc nhiên khi thấy mình còn sống.

Mãi cho đến vài giây sau khi khó khăn mở mắt ra, anh nhìn lướt qua khu rừng rậm bất tận bên bờ cùng những cây đại thụ vững chãi và cao lớn, anh mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Nơi anh rơi xuống nước là con sông dưới cầu thành phố B. Cho dù anh có thả mình theo dòng sông vào chốn hoang vu thì cũng không thể nào có rừng rậm như trong thế giới nguyên thủy thế này!

Không đúng, hình như anh đã quên mất một chuyện càng quan trọng hơn… Ví dụ như, mắt của anh… Vậy mà mình thể nhìn thấy được!!!

Phong cảnh trước mắt đương nhiên không phải giả, anh thật sự có thể nhìn thấy!

Đôi mắt được các bác sĩ tuyên án tử hình lại có thể tốt lên?!

Hạ Ngôn run run đưa tay ra định dụi mắt để xác nhận lại, nhưng ai ngờ lọt vào hốc mắt lại là một cái chân ướŧ áŧ…

Hạ Ngôn: “???”

Trong lúc hỗn loạn, trong nước dường như có chút thay đổi, anh lập tức cúi đầu xem.

Là một con cá sấu lớn đang lặng lẽ tiếp cận anh…

Dùng móng chó nhanh chóng bơi lên bờ, Hạ Ngôn cảm thấy mình nếu vừa rồi mình tham gia cuộc thi bơi chó tuyệt đối có thể lấy giải quán quân!

Anh thở hổn hển bước đến một tảng đá cách xa mặt nước, nhìn xung quanh, cảm thấy an toàn rồi nằm xuống tảng đá, để lộ cái bụng trắng mềm căng phồng của mình.

Anh ưu sầu cau mày.

Lúc bước lên bờ anh đã nhìn thấy bóng của mình trên mặt nước nước rồi: Cả người toàn lông trắng, cái đầu tròn tròn, tai nhỏ nhòn nhọn, bốn chân, mặt giống mèo, hình thể bụ bẫm nhìn như gấu trúc… Bây giờ ngay cả mình là cái giống gì anh cũng không biết, dù sao thấy thế nào cũng không phải người.

Dưới cái nắng như thiêu như đốt, Hạ Ngôn nằm trên đá vươn bộ móng mũm mĩm ra dùng hết sức cắn một miếng.

Ui da đau qué… không phải mơ.

Vượt qua cú sốc đầu đời (thú), anh mê mang ngồi dậy, rũ bỏ những giọt nước trên lông, bắt đầu nhìn xung quanh với tâm trạng phức tạp, cuối cùng anh bước vào khu rừng kỳ lạ đó, cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

Bước vào rồi Hạ Ngôn mới phát hiện không chỉ có những thân cây to lớn dị thường, mà còn có rất nhiều loài hoa, cây và trái có hình dáng kỳ lạ và màu sắc mà trước đây anh chưa từng thấy, mặc dù đói bụng kêu cồn cào nhưng anh không dám hái ăn.

Đều là những loài thực vật mà anh chưa từng thấy trước đây, ai biết có độc không.

Anh thận trọng tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng có mấy con thằn lằn nhỏ hình thù kỳ quái nhanh chóng bò qua, lúc đầu anh còn sợ hãi kêu ngao ngao, đi được hơn nửa tiếng thì dần quen.

Rất nhanh anh đã cho ra kết luận, đây phải là một nơi chưa từng được con người khám phá hoặc hoàn toàn không tồn tại trên trái đất, ý sau càng thêm hoang đường nhưng cũng là phát biểu phù hợp với tình huống thực tế hơn.

Xét cho cùng, trong nhận thức của anh ngoại trừ thời kỳ nguyên thủy trong phim, trái đất vào năm 2050 anh sống không hề tồn tại khu rừng nào như vậy.

Trên thực tế, dù là hoàn cảnh xung quanh hay là hình dáng hiện tại của anh, tất cả đều đang nói lên một sự thật rằng, anh... đã xuyên không sau khi chết.

Má nó vậy mà còn xuyên đến một thế giới kỳ lạ mà anh thậm chí còn không biết bối cảnh thời đại gì!

Hạ Ngôn phiền muộn dừng chân, mà ngay vào lúc này, lỗ tai nhỏ nhanh nhạy của anh bỗng nhiên nghe được một âm thanh kỳ quái cách đây không xa, như là tiếng thở dốc của dã thú.

Nếu là rừng rậm hoang dã, không lý nào không có dã thú!

Theo phản xạ Hạ Ngôn lập tức muốn tìm chỗ nào chạy trốn đi, ai ngờ mới vừa nhấc chi trước, trên mặt đất lập tức xuất hiện một bóng đen, thân nhỏ tròn tròn bị đè dẹp xuống.

Anh dễ dàng bị thứ lao tới đè xuống đất, không thể nhúc nhích được chút nào.

Về mặt thể chất, hoàn toàn bị đối thủ áp chế.

Hạ Ngôn khó khăn quay đầu lại nhìn.

Anh đã đoán đúng, đó là một con dã thú to lớn, nhưng là loài anh chưa từng thấy bao giờ, hơi giống... hổ có vảy.

Hạ Ngôn bị dọa cho choáng váng.

Dường như con thú nghĩ rằng anh không thể thoát khỏi lòng bàn tay nó nên cũng không vội làm gì anh, hơi ung dung nằm sấp xuống, đợi đến khi toàn bộ dã thú có vẻ ngoài giống nó xuất hiện mới đắc ý gầm nhẹ.

Như muốn nói: Con mồi của tao đó, bây ăn chung đi.

Hạ Ngôn có thể thấy rõ mấy cái đầu khổng lồ đang từ từ tiến lại gần, để lộ ra hàng nanh đáng sợ cho anh.

Hạ Ngôn vô thức nhấc thân đứng dậy, nhưng mặc kệ anh dùng sức thế nào, âm thanh uy hϊếp phát ra cũng chỉ có “Ngao ngao ư ư”.

Không giống tiếng uy hϊếp trong tuyệt cảnh, mà giống tiếng kêu rên bất lực hơn…

Anh yếu đến mức ngay cả móng vuốt của quái thú cũng không cào xước được.

Cuối cùng, một con mở to cái mồm như bồn máu táp anh…

Lúc hàm răng cắm vào đùi, Hạ Ngôn đau đến chảy nước mắt, nhưng anh vẫn chỉ có thể kêu ngao ngao ư ư.

Vô số lần giãy giụa bất thành khiến anh nhận ra mình yếu đuối như thế nào trước những dã thú đáng sợ này.

Anh không tài nào trốn thoát. Đối mặt với nỗi đau quá lớn, anh thậm chí còn bắt đầu hy vọng rằng những kẻ đáng sợ này có thể nuốt chửng một phát, để anh bớt đau đớn hơn…

Đang lúc ư ngao kêu thảm, mặt đất đột nhiên chấn động, cả lá khô rụng xuống cũng run theo.

Mới đầu Hạ Ngôn đang dán mặt trên đất còn cho rằng đây là ảo giác trước khi chết của mình, cho đến khi phát hiện con thú đang cắn vào đùi anh đột nhiên nhả ra rồi bất động nhìn chằm chằm mặt đất.

Những con thú khác cũng trở nên lo lắng, con dã thú đè Hạ Ngôn xuống đất dường như là con đầu đàn, nó nhìn quanh bốn phía, đột nhiên gầm nhẹ vài tiếng.

Qua phản ứng của những con thú khác, Hạ Ngôn đoán chúng đã nhận thức được nguy hiểm nào đó, dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh đang chuẩn bị rút lui, anh còn chưa kịp mừng thầm đã cảm thấy cổ bị siết chặt, lại là con đầu đàn ngoạm cổ anh tính mang theo!

Nhưng trong giây tiếp theo, “Rầm” một tiếng, nó bỗng nhiên ngã xuống.

Hạ Ngôn rơi khỏi móng vuốt nó ngã vào trong vũng máu, cả “thú” đều choáng váng, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào con vật khổng lồ phía sau dã thú.

Đó là một con quái vật, một con quái vật đáng sợ.

Nó rất to bự, cao ít nhất hai mét, tứ chi và thân thể thon dài, cái đuôi thô dày, một chiếc sừng nhọn kéo dài ra giữa mày. Hình thể nó hơi giống một con khủng long ăn thịt nào đó thời tiền sử, ngoại hình lại nghiêng về thú có vυ", có lông tóc ngắn ngủn, sau lưng còn có một đôi cánh màu đen khổng lồ…

Thấy thế nào cũng không phải người, nói là dã thú nhưng nhìn nó giống dị hình của một loài nào đó đã tiến hoá hơn.

Những chiếc móng của nó dài mà sắc nhọn như một chiếc móc sắt lớn, dễ dàng đâm xuyên vào cơ thể dã thú hung dữ.

Những con dã thú khác chạy tán loạn ngay sau khi con đầu đàn ngã xuống.

Nó không đuổi theo mà bất động nhìn Hạ Ngôn.

Cái chân tàn tật hiện giờ của Hạ Ngôn gần như không chạy lại con nào, đành phải run bần bật nằm tại chỗ nhắm mắt giả chết.

Lúc “quái vật” vươn móng vuốt bắt đầu khảy anh, anh còn cơ trí thuận thế lăn xuống bên sườn khe rãnh, ủn mông về phía nó.

Anh biết có mấy dã thú không ăn vật chết.

“Quái vật” cách đó không xa lại không bỏ đi như tưởng tượng, nó nhìn chằm chằm cục bông trắng một thân đầy máu gồng mình giả chết, đôi mắt hẹp dài sắc bén hơi nheo lại như rất mới lạ.

Lúc nó thu thập con mồi kia, dư quang khóe mắt bỗng phát hiện nhóc trắng mềm lén giật giật… Nhưng một khi nó nhìn qua xem anh định làm gì, nhóc đó lập tức như biến thành pho tượng, kiên định dùng mông nhìn nó.

Nó lại nheo mắt, lần này trực tiếp nhấc chân đi qua, bắt lấy cục tròn tròn kia, sau đó… Nó nhẹ nhàng liếʍ cái đùi bị thương của anh, cuối cùng đặt con thú con đang không ngừng run rẩy lên lưng mình, bắt đầu chạy nhanh về hướng bên ngoài rừng rậm.

Hạ Ngôn - người vừa rồi còn tưởng mình bị ăn luôn, hoảng loạn trong gió.