“Với lão sư sao hôm nay cô tốt vậy!” Trong kỳ sinh lý Khương Lan rất dễ bực bội, toàn là ở trên giường nằm một ngày, đọc truyện cười, xem video.
Hôm nay cô vốn dĩ định nằm một ngày, nhưng Với Vãn Thu làm nước gừng đường đỏ cho cô, còn có trứng gà, lại nói buổi trưa đi ăn lẩu, còn muốn cùng cô chơi game xem phim.
Một chút đều không nhàm chán.
Với Vãn Thu hỏi lại: “Tôi trước kia không tốt?”
Dừng một chút, bà lại nói: “Một tháng cũng chỉ có một ngày khó chịu như vậy, có yêu cầu gì nhân lúc còn sớm nói ra, qua cái thôn này không còn nhà trọ khác* đâu nhé !”
*(Quá liễu giá thôn một giá điếm(过了这村没这店): nếu chê cái thôn này mà không nán lại vậy thì (khi đi qua rồi) sẽ không có cái nhà trọ nào để mà ở lại.)
Khương Lan nhanh chóng giơ tay lên, “Em muốn xem phim còn có đồ ăn vặt nữa.”
Lần trước đi siêu thị mua đồ ăn vặt vẫn còn ở trong tủ lạnh, có khoai tây chiên, que cay… Với Vãi Thu đều coi chúng là đồ rác rưởi, kỳ sinh lý không nên ăn cay nên Với Vãn Thu chỉ lấy khoai tây chiên tới.
Khương Lan nhường cho bà nửa cái giường, “Với lão sư mau tới đây, Penguin video có phim mới.”
Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, có không ít phim mới được tung ra, rất nhiều người coi đây là mục tiêu cần đạt của kỳ nghỉ.
Khương Lan dùng máy tính bảng xem, phần phim truyền hình của app có vài bộ mới, hiện đại đô thị, cổ trang tiên hiệp, cái gì cũng đều có.
Khương Lan hỏi Với Vãn Thu muốn xem cái nào.
Với Vãn Thu nhìn lướt qua, không cảm thấy hứng thú với cái gì, “Cô chọn đi.”
Khương Lan chọn bộ phim ngọt ngào gọi là 《 Lang kỵ trúc mã tới 》, nam nữ chính là thanh mai trúc mã, cha mẹ hai bên đã định hôn ước cho họ từ nhỏ.
Nam chính không thích thanh mai, nhà hai người rất gần, nhưng anh chưa bao giờ chờ nữ chính đi học.
Mà nữ chính đã sớm thích vị trúc mã này, nữ chính rất lanh lợi, có chút quậy phá, không biết thẹn thùng và rất điên cuồng.
Với Vãn Thu nhịn không được cười.
Bà đã lớn như vậy rồi mà bây giờ còn xem phim thần tượng, mấy cái tình yêu của tuổi trẻ này. Cũng không phải nói phim thần tượng không tốt, chủ yếu là Với Vãn Thu bản thân là diễn viên, đối với kỹ thuật diễn yêu cầu cao, nên khi xem phim rất dễ dàng phát hiện lỗi.
Bất quá hai người này diễn cũng rất tự nhiên, kỹ thuật diễn đạt tiêu chuẩn.
Khương Lan xem đến thực mê mẩn, bụng cũng không còn đau lắm, hai người xem liên tục bốn tập.
Với Vãn Thu nhìn thời gian, 10 giờ 40, “Bụng còn đau không?”
Khương Lan lắc đầu, “Không đau nữa, hì hì.”
Với Vãn Thu nói: “Vậy thì thu dọn một chút, chúng ta đi ăn cơm.”
Khương Lan sáng sớm ngủ dậy còn chưa nhìn di động, hơn 8 giờ Lục Di Trình đã gửi tin nhắn.
Một câu “chào buổi sáng”, một câu “còn chưa dậy?”.
Khương Lan nghĩ nghĩ, trả lời: [ Bụng đau nên không để ý điện thoại, tôi đi ăn cơm đây. ]
Lục Di Trình trả lời rất nhanh, [ Uống nhiều nước ấm vào. ]
Biết ngay mà! Quả nhiên là uống nhiều nước ấm, mùa hè còn uống nhiều nước ấm.
Lời này cũng không có gì sai, Lục Di Trình không ở bên người cô, cô đau Lục Di Trình cũng không thể làm cái gì, lại không thể thay cô đau, nhưng mà so Với Vãn Thu, liền……
Khương Lan: [ Biết rồi, giờ không đau nữa. ]
Lục Di Trình vẫn trả lời rất nhanh, [ Chú ý nghỉ ngơi ]
Đến giờ đi ăn cơm rồi còn nghỉ ngơi?
[ Đã nói là chuẩn bị đi ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm ]
Quả nhiên nữ hài tử cùng nam nhân thúi không giống nhau, Khương Lan đặt điện thoại xuống, thay áo quần xong ra cửa.
Lần đầu tiên gặp mặt là ở tiệm lẩu Diệp Lục, từ khi Với Vãn Thu mua lại kinh doanh cũng không tồi, gần đây đều là học sinh, nên khách hàng cũng không ít. Nhưng Với Vãn Thu không thể tới những nơi đông đúc, cho nên hai người đi một nhà hàng có không gian riêng tư tốt hơn.
Với Vãn Thu còn gặp người quen, Chử Lệnh Nam.
Lần trước ở lễ công chiếu phim, Chử Lệnh Nam đã gặp qua Khương Lan, Với Vãn Thu nói Khương Lan fan của ông, nhưng chưa kịp xin chữ ký, lần trước định ký cho cô để Với Vãn Thu mang về, nhưng cuối cùng không tìm được giấy bút, hôm nay đúng dịp.
Chử Lệnh Nam nói: “Vãn Thu cũng tới ăn lẩu à, đúng rồi, nhân tiện để tôi ký tên cho Khương Lan.”
Khương Lan quay đầu nhìn về phía Với Vãn Thu, “???”
Với Vãn Thu khụ một tiếng, “Khương Lan em không phải là fan của Chử Lệnh Nam sao, người thật đang ở trước mặt.”
Chử Lệnh Nam cười đến đặc biệt vui vẻ, “Tôi còn tưởng các cô gái trẻ đều thích mấy người như Tạ Tranh chứ, không nghĩ tới còn có người thích lão đại thúc trung niên này, ha ha ha.”
Khương Lan hít sâu một hơi, “Chử lão sư, diễn xuất trong 《 Biển sâu 》 của thầy thật sự xuất sắc, em là fan của thầy, cuối cùng có thể lấy được chữ ký của thầy rồi.”
Chử Lệnh Nam đặc biệt hào phóng, “Vãn Thu cô chụp cho chúng tôi hai bức ảnh đi, với quan hệ của chúng ta thì phải ký cho Khương Lan một chữ thật to mới được.”
Còn muốn ký to!
Chử Lệnh Nam năm nay 47 tuổi, so với Với Vãn Thu lớn hơn một tuổi, vẫn luôn ở trong giới điện ảnh phát triển, cũng lấy rất nhiều giải thưởng.
Nhưng bàn về lưu lượng thì ông ấy thật đúng là kém so với Tạ Tranh. Nhưng mà Tạ Tranh cũng rất lễ phép, cậu ấy còn từng diễn vai con trai của bà.
Vẫn là Khương Lan phản ứng nhanh.
Sau khi chụp ảnh và ký tên, Chử Lệnh Nam lại mời hai người ngồi chung bàn, Với Vãn Thu đã uyển chuyển từ chối.
Tiễn Chử Lệnh Nam đi, Với Vãn Thu ấn ấn mi tâm, mở miệng giải thích, “Hôm lễ ra mắt phim ông ấy có hỏi về cô, tôi đã nói cô là fan của ông ấy.”
Hai người rất quen thuộc đã từng hợp tác vài bộ phim cho nên Với Vãn Thu mới thuận miệng nói vậy.
Khương Lan thấy chữ ký của Chử Lệnh Nam rất đẹp, “Ai, không sao đâu ạ, về sau em sẽ xem thêm nhiều phim của Chử lão sư, khẳng định sẽ không lộ bí mật.”
Với Vãn Thu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Cô đã xem được mấy bộ điện ảnh của tôi?”
Khương Lan quên mất chuyện này.
Cô trả lời theo kiểu nước đôi: “Có mấy bộ, nhưng mà đã xem rất lâu rồi, đều đã quên, Với lão sư, chúng ta nhanh đi ăn đi, em đói lắm rồi.”
Với Vãn Thu: “Ồ.”
“Cô xem thử 《 Trói kén 》 cũng không tồi.” Đây là tác phẩm đầu tiên mà Với Vãn Thu tham gia, cũng là lần đầu tiên bà dành được giải thưởng.
“Nếu là thích phim cổ trang, có thể xem 《 Mỹ nhân như ngọc 》, 《 Kiếm khí 》, đều là phim võ hiệp ……” Với Vãn Thu kể ra vài bộ phim, đều là những phim bà tương đối vừa lòng.
Xuất đạo nhiều năm như vậy cũng đã diễn mấy chục bộ điện ảnh, đủ cho Khương Lan xem trong một thời gian dài.
Sau khi ngồi xuống Khương Lan gửi tin nhắn cho Lục Di Trình, Lục Di Trình gửi lại hai tin nhắn, [ Vậy em ăn nhiều một chút. ]
[ Lần trước bảo em ăn ít đồ lạnh, mà bây giờ chính anh cũng quên mất chuyện này. ]
Khương Lan đánh chữ, [ Biết rồi, biết rồi. Trước kia chúng ta chắc đã từng xem phim cùng nhau phải không, xem phim của Với lão sư sao? ]
[ Heo do tiên nữ nuôi: Không xem. ]
Lục Di Trình hiếm khi xem phim của Với Vãn Thu, cho dù Với Vãn Thu ở trong giới rất có danh tiếng.
Mặc dù trong phim sẽ tạo hình khác, nhưng cứ nghĩ đến đây là mẹ của mình anh liền không ngấm nổi cốt truyện.
Lục Di Trình nhìn lịch sử trò chuyện, vẻ mặt trầm tư, trước kia mỗi lần đến khi đến kỳ, tính tình của Khương Lan đặc biệt không tốt.
Dễ nổi giận vô cớ, dù anh rõ ràng cái gì cũng chưa làm.
[ Em đừng tức giận, anh nói sai cái gì sao, nếu không trước cho anh xin lỗi, xin lỗi em! ]