Chương 35: Cô có phải hay không bị mất trí nhớ?

Gắp được năm sáu cái, toàn bộ đều đưa cho Khương Lan. Nhìn di động, 8 giờ rưỡi.

Đã phát sóng trực tiếp hơn hai giờ.

Hai người cũng nên trở về.

Lục Di Trình không nói lời nào, anh cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, cái gì cũng chưa làm mà giờ Khương Lan phải trở về rồi. Chỉ có thể để cô mang theo mấy con gấu bông này về thay anh ở bên cô.

Với Vãn Thu nói: “Hai ngày này con được nghỉ hả?”

Lục Di Trình nhìn Khương Lan gật gật đầu, anh hy vọng Khương Lan có thể mở miệng níu kéo anh.

Nhưng Khương Lan không có.

Lục Di Trình có thể cảm giác được, Khương Lan không thực sự vui vẻ, ngay cả khi gắp được gấu cũng không vui mừng như trước kia, anh không biết chuyện gì đã xảy ra làm Khương Lan trở lên như vậy.

Với Vãn Thu hỏi: “Con đang ở trường hả, bên đó có giới nghiêm gì không?”

Ký túc xá Thanh đại tương đối cũ, nghỉ hè muốn tắm rửa cũng không tiện, Khương Lan liền ra ngoài thuê một phòng đơn chung cư, sống tạm hai tháng hè.

Lục gia có tiền, Lục Di Trình không đến mức sống trong ký túc xá, nhưng nghe Với Vãn Thu hỏi như vậy, Lục Di Trình lập tức trả lời: “Vâng, 10 giờ đóng cửa, không có việc gì, con ở bên ngoài ngủ tạm một đêm là được rồi.”

(Chỗ này không biết tác giả có nhầm lẫn gì không, từ trường đến chợ đêm chỉ 30 phút mà giờ mới 8 rưỡi thì có thể về kịp trước giờ đóng cửa mà :))))

【 Cái trường học nào 10 giờ đóng cửa??? 】

【 Ngủ tạm một đêm, nghe cứ như là không cho cậu vào biệt thự cậu liền phải ngủ trên đường cái vậy. 】

【 Ai nha mau đem đại cẩu cẩu vô gia cư về cùng đi. 】

Với Vãn Thu nói: “Nếu không thì về biệt thự ở một đêm, ngày mai lại trở về?”

Lục Di Trình: “Vậy thì tối mai con về, trưa mai ở nhà ăn, hai người muốn ăn gì?”

Với Vãn Thu nói: “Sáng mai sẽ đi mua chút thức ăn, buổi chiều có thể chơi game, vừa lúc có một phòng trống, ngủ tạm một đêm không có việc gì đi.”

Bị hai mẹ con an bài sắp xếp, Khương Lan nghĩ, đến liền đến thôi, cô cũng có chuyện muốn nói với Lục Di Trình.

Lục Di Trình nắm tay Khương Lan cười đặc biệt vui vẻ.

Hắn rất đẹp trai, lông mày và mắt có điểm giống Với Vãn Thu, đường nét khuôn mặt chắc là giống cha, tóc uốn xoăn nhẹ, còn có tóc mái, áo quần đơn giản thoải mái.

Dù sao cũng thỏa mãn tưởng tượng của fans đối với con trai Với Vãn Thu.

Trở lại xe, Khương Lan tắt phát sóng trực tiếp, Với Vãn Thu ngồi ở hàng phía trước, cô cùng Lục Di Trình ngồi ở hàng phía sau, hai người nắm tay, Khương Lan yên lặng nhìn ngoài cửa sổ.

Cô nhớ rõ, cũng là một buổi tối như thế này, Với Vãn Thu đột nhiên hỏi cô, có phải cho Lục Di Trình vào danh sách đen không.

Nếu đã không thể tránh khỏi vậy thì không bằng nói cho rõ ràng.

Tới biệt thự, đã 9 giờ rưỡi, hôm nay Lục Di Trình đã đổ mồ hôi rất nhiều nên phải đi tắm trước.

Khương Lan vẫn luôn giữ vẻ mặt không gợn sóng. Sau khi về phòng, cô che cameras lại, để chính mình bình tĩnh một chút.

Rất xin lỗi Lục Di Trình, nhưng không có cách nào khác, cô cho rằng chỉ có bốn tháng, nhưng hai người ở bên nhau đã ba năm.

Ba năm, cô tu hú chiếm tổ* cũng được, nhưng không thể đem bạn trai của người ta chiếm đi.

*Tu hú chiếm tổ: ngồi không hưởng lộc; chiếm đoạt thành quả của người khác.

Khương Lan dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, sau đó đi ra ngoài gõ cửa phòng ở giữa. (Có thể các bạn đã quên: một tầng có 3 căn phòng, KL và VVT ở hai phòng hai đầu, còn trống phòng giữa, bây giờ LDT ở)

Lục Di Trình đi ra với một đầu tóc ướt, quần áo trên người cũng đã thay đổi, trước đó Với Vãn Thu nói kêu người đưa quần áo tới, đúng thật là như vậy.

Khương Lan nói: “Có chuyện muốn nói với anh.”

Lục Di Trình nhường ra một lối đi vào, “Bảo bối, em biết không, mỗi lần em bắt đầu bằng câu này anh đều rất sợ.” Giống như là phản xạ có điều kiện vậy.

Khương Lan đem cameras che khuất, dây âm tần cũng rút, lại đi ra khóa cửa lại.

Lục Di Trình không rõ chuyện gì, không biết nghĩ đến cái gì, anh kéo kéo cổ áo nhếch môi cười, “Làm gì vậy?”

Khương Lan đứng ở trước mặt Lục Di Trình, hít sâu một hơi, “Có thể nhất thời anh chưa thể tiếp thu được chuyện này, nhưng anh phải chậm rãi mà tiếp nhận. Lục Di Trình, tôi không nhớ rõ anh, chuyện trước kia tôi đã quên, anh cũng có thể coi như là tôi đã thay đổi thành một người khác, đã không phải là Khương Lan trước đây nữa rồi.”

“Cũng không phải là người mà anh thích, chúng ta chỉ có thể chia tay, thực xin lỗi.”

Khương Lan cảm thấy rất có lỗi với hắn, nhưng cô cũng không có cách nào khác.

Khương Lan vốn tưởng rằng sau khi nghe cô nói, Lục Di Trình sẽ khóc lóc thảm thiết, dù sao mối tình ba năm cũng không dễ dàng buông bỏ, nhưng Lục Di Trình không có, ngược lại hắn còn cười.

Lục Di Trình xoay người đi vào phòng vệ sinh lấy khăn lông lau tóc, Khương Lan nói: “Tôi không phải nói giỡn với anh đâu!”

Lục Di Trình trong mắt toàn là ý cười: “Anh biết, ý của em là, em nhớ rõ cách chơi violon, nhớ rõ phố ăn vặt, nhớ rõ cách chơi game, nhớ rõ chính mình không ăn rau thơm, chỉ đơn thuần mà quên mất anh, đúng không.”

Khương Lan: “????”

“Bảo bối, đùa với anh có vui không?”

Khương Lan định nói không phải, nhưng lời Lục Di Trình tựa hồ cũng đúng, “Không phải……Tôi thật sự đều không nhớ rõ……”

Lục Di Trình thi đại học được 732 điểm, so Khương Lan cao hơn 150 điểm, anh gật gật đầu, đồng ý với Khương Lan, “Đúng, quên anh đi.”

“Người khác tôi cũng không nhớ rõ.”

“Ừ, vậy mà nhớ rõ kéo cầm, chơi game, đi phố ăn vặt.”

“Lục Di Trình, anh có thể đừng cố tình gây rối được không!”

“Không cãi lại được liền như vậy đúng không? Bảo bối, giờ em hiểu rồi chứ, trước kia không cãi nhau với em là do anh nhường em thôi.” Lục Di Trình đem tóc lau đến khi gần khô, lẩm bẩm nói: “Cũng không biết em đang suy nghĩ cái gì.”

Đây là lần đầu tiên Khương Lan cảm thấy tức giận như vậy, căn bản chính là ông nói gà bà nói vịt. Không, là đàn gảy tai trâu mới đúng.

Khương Lan: “Ai đùa với anh, anh chẳng lẽ không cảm thấy, tôi và bạn gái trước đây của anh không giống nhau sao!”

Lục Di Trình nói: “Là không giống nhau, không ăn rau thơm, không ăn thìa là, thích cá hầm cải chua, ớt cay không thể cho quá nhiều cũng không thể cho quá ít, thích ăn lẩu kem, nhớ rõ cách chơi violon, đàn cello, nhiều nhạc cụ như vậy một cái cũng không quên, liền chỉ quên bạn trai của em thôi.”

“Em từng nói, ở trong phim mấy người mất trí nhớ, đều là quên mất người họ yêu nhất, đó có phải chứng minh người em yêu nhất là anh không?” Lục Di Trình hỏi thực nghiêm túc.

Khương Lan không thể phản bác, bởi vì những gì Lục Di Trình vừa nói toàn là những thứ cô yêu thích.

Cô định giả vờ mất trí nhớ, không phải mất trí nhớ thật. Nhưng bây giờ Khương Lan lại hoài nghi chính bản thân mình có phải mất trí nhớ thật không? Cái người cùng Lục Di Trình yêu đương ba năm kia có phải là chính mình?

“Nhưng mà……”

Lục Di Trình nói: “Mất trí nhớ, chúng ta đến bệnh viện đi, chia tay anh cũng đâu giúp em nhớ ra đâu.”

Khương Lan: “…………”------------

Hố mới: Làm thế nào để cứu vớt cố chấp cuồng

Trọng sinh trở lại cao trung, không cẩn thận đυ.ng phải kẻ điên mà mọi người vừa nghe đến tên của hắn, đều sẽ sợ hãi đến run rẩy, cô nên làm gì bây giờ?

Còn có thể làm gì nữa? Phải dỗ dành!

Dù sao cô biết tên điên này không chịu nổi cô làm nũng, chỉ cần cô làm nũng với hắn thì cái nguyên tắc gì cũng đều không còn.

Tiểu ngọt văn siêu ngọt ngào

Nhân vật chính: Trịnh Thanh Di x Lục Bạc Nghiêu

Một câu tóm tắt: Không cẩn thận trở thành bạch nguyệt quang của cố chấp cuồng.

--------------------------------

Trích đoạn 1:

Cô ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn. Trong mắt cô bây giờ toàn bộ đều là sự quyến luyến và ái mộ dành cho người mình yêu. “Thực xin lỗi, chưa có sự cho phép của cậu mà mình đã tưởng tượng lung tung, nhưng mà cái này mình hoàn toàn không thể kiểm soát được. Nghiêu Nghiêu, chắc là cậu không biết, từ khi mình bắt đầu thích cậu, mình đã nghĩ đến chuyện tương lai của hai ta, dự định sinh bao nhiêu đứa con, thậm chí tên con là gì mình đều đã nghĩ ra rồi.”

“……”

Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không. Cô thấy vẻ mặt của Lục Bạc Nghiêu cứng đờ trong giây lát.

“Lá gan của cô cũng rất lớn? Còn dám tưởng tượng chuyện đó với tôi?”

Trích đoạn 2:

Ngón tay lạnh như băng làm cho cả người Trịnh Thanh Di mất tự nhiên mà run lên một cái. Sau đó cô nghe thấy một thanh âm vừa trầm thấp vừa dịu dàng nói với cô: “Không phải muốn mình đối xử tốt với cậu sao? Như vậy đủ tốt không? Cậu muốn mình đối tốt với cậu, mình liền đối tốt với cậu, mình ngoan như vậy, cậu thích không?”

Trịnh Thanh Di: “……”

Một chút đều không cảm động, ngược lại còn thấy đáng sợ là thế nào?

Thiếu niên dùng ngón tay nâng cằm cô lên một chút, hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi nói: “Về sau, đừng có mẹ nó vì cái chuyện vớ vẩn này mà chạy đến chỗ lão tử khóc lóc nữa, hiểu chưa?”

“……”

Hả? Sao đột nhiên lại thay đổi sắc mặt rồi.

“Còn có……” Hắn thu lại nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cũng đừng tới tìm lão tử làm phiền nữa!” Hắn nói xong liền buông cằm cô, xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên để lại cho cô một ánh mắt cảnh cáo.

Quả nhiên bệnh thần kinh chính là bệnh thần kinh, bệnh thần kinh làm sao có thể ôn nhu được chứ.

------------------------------

🍀Nếu mọi người thấy truyện hay, đừng quên vote, bình luận và đề cử nhé!!!! Cảm ơn cả nhà ^^ 😘