Chương 2: Tiên Vân Tông nằm vùng

Hắc Vụ Sơn là ngọn núi cao nhất Ma giới, cũng là nơi tẩm cung Ma Tôn tọa lạc.

Thi Miểu kêu một tiếng lấy lòng, thấy thiếu niên trước mắt vươn tay qua, nàng theo bản năng co rúm lại, sau đó thiếu niên kia một tay túm lấy gáy nàng.

Thi Miểu bỗng chốc trừng to đôi mắt xanh thẳm, vội vàng ôm lấy cái đuôi giương mắt nhìn về phía Ma Tôn.

"Con mèo này..."

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng Hữu Lệnh sứ.

Cơ Vô Ưu bỏ lại Thi Miểu, lạnh giọng mở miệng, "Vào đi."

Nam ma sứ bước vào từ ngoài cửa, cung kính hành lễ, "Tôn chủ, chúng ta phát hiện người của Tiên Vân Tông bên ngoài Hắc Vụ Lâm, nàng ta nói muốn đến đầu nhập vào Ma giới chúng ta."

"Hửm?"

Cơ Vô Ưu nâng cao âm cuối, giọng nói lười biếng, dường như còn mang theo chút ý cười, "Vậy ngươi còn không mau mời người Tiên Vân Tông vào đây."

Tiên Vân Tông...

Trong đầu Thi Miểu thoáng qua một chút cảm giác quen thuộc, hình như đã từng nghe ở nơi nào đó, nhưng trong chốc lát lại không nhớ ra.

Một lúc sau, nam ma sứ liền đưa đệ tử Tiên Vân Tông quy hàng đi tới.

Là một cô nương chừng 20 tuổi, khoác trên người bộ bạch y uyển chuyển, mái tóc được búi lên, dung mạo thanh tú mỹ lệ.

Cả người nàng một thân tiên khí lay động, thật sự không cùng Ma cung có chỗ nào phù hợp.

"Tiểu nữ Cố Ngọc Hi, bái kiến Tôn chủ."

Nàng cung kính quỳ xuống đất, áp trán xuống sàn nhà.

Thi Miểu: "!"

Hình như nàng nhớ ra rồi!.

Cố Ngọc Hi chính là nữ phụ số ba trong cuốn 《 Nhất Túy Phương Hoa 》.

Thi Miểu sau khi tốt nghiệp liền trở thành một người máy cuồng công việc, làm gì có thời gian mà đọc truyện? Cuốn sách này là lúc học đại học nàng có xem qua, nội dung cũng đã quên gần hết.

Nội dung đại khái là chuyện tình sư đồ cẩu huyết ba đời, ngươi yêu ta, ta không yêu ngươi, ta yêu hắn.

Nữ chủ Dung Nguyệt Chi sau khi gia nhập Tiên Vân Tông, được chưởng môn Đạm Đài Ngọc thu làm đồ đệ. Đạm Đài Ngọc mặc dù là một trích tiên cao lãnh, nhưng đối với Dung Nguyệt Chi vô cùng yêu thương, cẩn thận che chở, như cha như anh.

Dần dần, Dung Nguyệt Chi sinh ra tình cảm khác thường đối với Đạm Đài Ngọc. Nàng biết ở Lục giới phần cảm tình này không thể tha thứ, liền giấu giếm cẩn thận, nhưng vẫn bị nữ phụ ác độc số hai phát hiện. Nữ số hai rêu rao chuyện này khắp nơi, khiến cho toàn bộ Lục giới đều biết đến. Đạm Đài Ngọc vừa xấu hổ vừa tức giận, thẹn với mặt mũi sư môn, trục xuất nàng khỏi môn phái.

Sau khi bị trục xuất, Dung Nguyệt Chi không cam lòng, lại không kìm nén được tâm trí nhớ nhung sư phụ, ngày ngày canh giữ trước cửa Tiên Vân Tông. Một lần khác trong bí cảnh nguy hiểm, nữ số hai trộm bội kiếm của Đạm Đài Ngọc, dối trá rằng phụng mệnh sư phụ tới gϊếŧ nàng.

Nhìn thấy bội kiếm của Đạm Đài Ngọc, Dung Nguyệt Chi mất hết ý chí, bị nữ số hai đâm một kiếm kết thúc sinh mạng.

Dĩ nhiên đây mới chỉ là kiếp thứ nhất, kiếp thứ hai Dung Nguyệt Chi đầu thai thành một gốc tiên thảo, một lần nữa nàng lại bị Đạm Đài Ngọc mang về Tiên Vân Tông. Sau khi trở lại Tiên Vân Tông, nàng phát hiện trong lòng sư phụ có mình, nhưng đời này nàng là một người câm, không thể thổ lộ tấm lòng với sư phụ.

Về sau nữa, sư muội của Đạm Đài Ngọc bị Ma Tôn gây thương tích, phải dùng bản thể của nàng làm thuốc dẫn.

Dung Nguyệt Chi khóc lóc cầu xin hắn đừng làm vậy.

Nhưng Đạm Đài Ngọc vẫn tàn nhẫn xuống tay, mang đi bản thể của nàng.

Nhìn Dung Nguyệt Chi chết trong ngực mình, Đạm Đài Ngọc lúc này mới phát hiện, hắn đã tự tay gϊếŧ chết người mình yêu nhất, thiếu chút nữa vì yêu đọa ma.

Sau đó, Đạm Đài Ngọc từ bỏ thân phận chưởng môn, đi khắp lục giới tìm kiếm Dung Nguyệt Chi.

Chờ đến khi hắn tìm được nàng, Dung Nguyệt Chi đã đầu thai thành người phàm, sớm không còn nhớ gì về hắn, không những thế, Dung Nguyệt Chi còn thích người khác.

Đạm Đài Ngọc ghen tuông quá độ, trong đêm đại hôn của Dung Nguyệt Chi cướp nàng trở về, còn là cường thế cưỡng ép.

Dung Nguyệt Chi sau khi tỉnh lại, liền quăng cho hắn một cái tát.

Đạm Đài Ngọc vừa ghen vừa tức, nhốt nàng ở Tiên Vân Tông.

...

Nam nữ chủ cứ như vậy ngược tới ngược lui suốt ba kiếp, rốt cuộc tu thành chánh quả.

Vốn dĩ Thi Miểu đã đem tình tiết truyện quên sạch sẽ, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, nàng liền phát hiện bộ truyện này được chuyển thể thành phim, hơn thế nữa bạn cùng phòng đặc biệt thích xem, mỗi ngày đều muốn chèo kéo nàng xem tập mới.

Là một người cuồng công việc, Thi Miểu ngày ngày làm việc cực kì mệt mỏi, mỗi khi cùng cô bạn xem được nửa tập phim, nàng liền không nhịn được đi tìm Chu Công đánh cờ.

Thi Miểu nhìn Cố Ngọc Hi quỳ dưới đất, nàng ta yêu kiều dập đầu bái lạy, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

"Tiên tử là nữ nhi Thanh Phong trưởng lão sủng ái nhất, tiên duyên tốt đẹp như vậy, hà cớ gì lại tới Ma giới chúng ta?"

Nụ cười nơi khóe môi Cơ Vô Ưu không thay đổi, nhưng tròng mắt kia lại vô cùng lạnh lẽo.

Cố Ngọc Hi nói: "Ta không phục Tiên Vân Tông, rõ ràng là ta xuất chúng hơn, vậy mà lại muốn nhốt ta vào tiên lao."

"Nếu Tiên giới bất công như vậy, vì sao ta còn phải ở lại nơi đói? Còn không bằng ta đến Ma giới tự do tự tại."

Mặc dù bây giờ Cố Ngọc Hi lời hay ý đẹp, nhưng Thi Miểu biết nàng ta là người Tiên giới phái tới nằm vùng.

Vốn là Cố Ngọc Hi định sử dụng mỹ nhân kế, nhưng Ma Tôn Cơ Vô Ưu căn bản không mắc lừa, nàng ta không thể làm gì khác ngoài việc ẩn núp ở Ma giới chờ thời cơ hành động.

Trời không phụ lòng người, rốt cuộc cơ hội cho Cố Ngọc Hi đã tới.

Thừa cơ lúc Cơ Vô Ưu bế quan tu luyện, Tiên giới liên hiệp với mấy vị Đại La Kim Tiên tấn công Ma cung. Lúc đó chính là thời điểm hắn suy yếu nhất, không thể đánh lại mấy vị Kim Tiên, ắt sẽ bị thương.

Cố Ngọc Hi liền nhân cơ hội thay máu cho hắn để bày tỏ trung thành.

Trước khi thay máu, Cố Ngọc Hi sẽ gieo vào một loại "tầm tiên dẫn".

"Tầm tiên dẫn" này bình thường ẩn giấu trong cơ thể không ai biết, một khi người gieo hạt tự sát, người có "tầm tiên dẫn" trong cơ thể nhất định sẽ bị hủy hoại kinh mạch, trở thành một kẻ tàn phế.

Khi đại chiến Tiên Ma diễn ra, "tiên dẫn" phát huy tác dụng, nam nữ chủ mới có thể gϊếŧ chết Cơ Vô Ưu.

Nếu không với thực lực của hắn, mấy Tiên môn kia căn bản không phải là đối thủ.

Cố Ngọc Hi quỳ rạp trên đất, lộ ra cần cổ duyên dáng, "Tiểu nữ nguyện ý thành tâm cống hiến sức lực giúp Ma Tôn điện hạ."

"Vậy sao?"

Cơ Vô Ưu cười khẽ, lạnh lẽo tràn lan.

Nguyên tác không miêu tả nhiều về Cơ Vô Ưu, dù sao thì hắn chỉ là một nhân vật phản diện.

Bây giờ trong lòng boss phản diện nghĩ cái gì, không ai biết.

Thi Miểu cũng khẩn trương.

Hót phân lão đại ngàn vạn lần đừng có đồng ý! Nếu không đến phiếu cơm lâu dài của nàng cũng sẽ mất!

"Vậy ta liền..."

"Meooo!"

Thi Miểu kêu lên một tiếng, nàng phát huy hết mức kĩ năng diễn xuất một đời, nhìn về phía Cố Ngọc Hi lộ ra dáng vẻ hoảng sợ.

Cơ Vô Ưu trái lại có chút sững sờ.

Ngay sau đó, hắn liền bật cười, ôn nhu vỗ đầu mèo một cái, "Xem ra bé mèo nhỏ nhà ta không thích tiên tử rồi."

"Nếu bé mèo nhà ta mà không thích, vậy thì —— "

Ánh mắt hắn đột nhiên lạnh lùng.

"Ném vào Hắc Vụ Lâm đi."

Cố Ngọc Hi ngơ ngẩn.

Hắc Vụ Lâm ngoài kia do Cơ Vô Ưu đích thân bố trí, bên trong ma khí trùng trùng, đặc biệt khắc chế người Tiên giới, bọn họ căn bản có đến mà không có về.

Cơ Vô Ưu đem Thi Miểu ôm vào trong ngực, chốc chốc lại khẽ vuốt ve, giọng ôn nhu như cũ, "Tiên tử chớ trách, bổn tọa làm như vậy chỉ để khảo nghiệm lòng chân thành của tiên tử thôi."

"Ngươi thấy có đúng không?"

Sắc mặt Cố Ngọc Hi trắng bệch, " Đúng vậy."

Rất nhanh Cố Ngọc Hi bị kéo xuống.

Cơ Vô Ưu thả Thi Miểu xuống, lung lay đi tới sau Ma điện.

Ở chỗ này, hắn có thể trông thấy Ma sơn vô tận.

Ma giới rất lớn, chia làm mười hai Ma vực.

" Này con mèo nhỏ, lại đây."

Cơ Vô Ưu quay đầu, vẫy vẫy tay với Thi Miểu.

Thi Miểu bước chân ngắn nhỏ chạy lạch bạch đến dưới chân Cơ Vô Ưu, sau đó lại bị hắn bế lên, đặt lên bệ đá trên lan can.

Nàng ngó ngó Cơ Vô Ưu, lại nhìn ngắm Ma Sơn liên miên bất tận, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói.

—— "Ngươi xem, đây là giang sơn trẫm gây dựng cho ngươi."

Thấy Thi Miểu ngoan ngoãn như vậy, cơ Vô Ưu mạnh tay vò vò đầu mèo.

"Meoo."

Thi Miểu kêu lên một tiếng kháng nghị.

Thủ đoạn trêu chọc mèo quá mức thô lỗ!

"Hử?"

Cơ Vô Ưu nheo nheo con mắt xinh đẹp, trong nháy mắt sát khí nổi lên bốn phía.

Thi Miểu cảm giác được nguy hiểm, lông tơ toàn thân dựng đứng, nàng lập tức nằm xuống, lộ ra cái bụng mềm mại, meo meo lấy lòng

"Thế này mới ngoan."

Cơ Vô Ưu thu hồi sát khí, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng.

...

Hai vị ma sứ mang Thi Miểu trở về, một người là Thanh Già, người còn lại là Thanh Yểm.

Vị nữ ma sứ Thanh Già phụ trách việc ăn uống thường ngày của Thi Miểu.

Chẳng qua vị ma sứ này coi nàng như linh sủng mà đối đãi, mỗi lần đưa thức ăn tới, đều là đầu yêu thú, vẫn còn máu chảy dầm dề.

Lại là một miếng thịt sống được bày biện trước mặt Thi Miểu, Thanh Già sợ nàng nghẹn, còn chuẩn bị linh dịch cho nàng.

Chỉ là——

Thi Miểu nhìn miếng thịt còn chảy ra tơ máu, thật sự khó mà mở miệng.

Nàng vô lực kêu meo meo.

Ít nhất cũng phải nấu lên chứ, không cần chín bảy phần, chín ba phần cũng được.

Thi Miểu cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

Không ăn thì đói.

Mà ăn thì không nuốt trôi.

Đang lúc rối rắm, một đôi giày màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, phía trước đôi giày phác họa hình vẽ đám mây vàng kim, Thi Miểu theo đôi chân dài nhìn lên trên, quả nhiên thấy gương mặt trắng nõn lạnh lùng của Cơ Vô Ưu.

Cơ Vô Ưu ngồi xổm xuống, "Vậy mà ta quên mất, ngươi chỉ là một con mèo phàm trần, linh thịt kia sợ là không cắn nổi."

"Meo~~."

Thi Miểu cảm động thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng.

Đúng là chủ nhân hót phân của mình mà!

Ngón tay thon dài của Cơ Vô Ưu rạch một cái phía trên linh thịt, đầu ngón tay nhanh chóng xuất hiện một mẩu thịt.

Ngay sau đó, đầu ngón tay hắn đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng, mẩu thịt kia nhanh chóng bị nướng chín, phía trên còn bốc hơi nóng, mùi hương thịt nướng bay vào trong mũi Thi Miểu.

Thi Miểu ngây ngô trừng lớn đôi mắt mèo.

Cơ Vô Ưu đưa miếng thịt đến trước mặt Thi Miểu, "Ăn đi."

Thi Miểu cũng không khách khí, cắn một miếng thịt.

A...

Tay nghề của chủ nhân hót phân cũng không tồi đâu.

Cơ Vô Ưu dùng phương pháp giống vậy, đem mấy miếng thịt thừa còn lại nướng chín.

Nướng xong, hắn lại đứng dậy, đi vào bên trong điện, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, một tay chống cằm, hai mắt khép lại, tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn như vậy nom không giống nhân vật phản diện hung ác, ngược lại giống như mỹ thiếu niên u sầu.

Nguyên tác mô tả Cơ Vô Ưu rất ít, vừa ra sân chính là nhân vật phản diện oss. Hắn thân là ma tôn, âm ngoan cay độc, hơn nữa tu vi sâu không lường được. Nếu đắc tội hắn, kết quả tất nhiên thê thảm.

Nàng còn nhớ, trong cốt truyện có một đoạn miêu tả:

"Kim Tiên thấy lúc này khí tức hắn suy yếu, trong lòng thầm tính toán, cầm lấy vũ khí bản mạng Húc Dương dù, chiếc dù này là báu vật trong thiên hạ, bên trên dính vô số máu Ma tộc... Kim Tiên xuất ra tuyệt chiêu, vô số dù hoa bay về hướng Ma Tôn, nhưng chỉ thấy sau lưng hắn dựng lên một kết giới che chắn, sau đó một tia kiếm quang u ám lao về phía Kim Tiên. Trong thoáng chốc Kim Tiên kia trợn to hai mắt, chưa kịp phản ứng lại, máu đã bắn tung tóe giữa không trung."

Đó là Kim Tiên đấy!

Ở Tiên Giới, đã là cấp bậc đại lão, kết quả bị hắn cho một chiêu toi mạng.

Dĩ nhiên cũng có thể là vì tác giả muốn làm nổi bật ánh sáng chánh đạo, cố ý đem nhân vật phản diện trở thành hình tượng trâu bò không gì địch nổi.

Ăn xong thịt nướng, Thi Miểu thấy hắn như đang ngủ, cũng không dám quấy rầy.

Nàng nhảy lên bệ đá thanh ngọc trên lan can.

Ánh trăng nghiêng ngả, bao phủ toàn bộ đại sảnh Ma cung.

Ma giới cũng chia ngày đêm, chẳng qua là hằng năm Ma giới ma khí vờn quanh, ban ngày và ban đêm cũng không có gì khác biệt

Thi Miểu ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng.

Tối nay ánh trăng thật là đẹp, trông như một chiếc bánh nướng to lớn, khiến cho nàng muốn cắn xuống một miếng.

Nàng ước mơ được ăn mặt trăng, nhưng nào ngờ, ánh trăng vốn nên phủ chiếu mặt đất, đã hoàn toàn quấn quýt lấy nàng.

Tác giả có lời muốn nói: Dự định là sau khi khai trí liền có thể tu hành, thân thể nữ chính vốn dĩ là người, cho nên cũng coi là khai trí ~