Chương 4

Đêm đầu tiên đến biệt thự, Tô Trạch Ninh chạy tới cửa phòng Phó Kiêu.

Nhờ phúc của đống hành lý kia, căn nhà nhỏ bên cạnh biệt thự đó cần thu dọn lại mới có thể bỏ đống đồ kia vào. Mà Phó Kiêu sau khi nựng xong lập tức trở mặt không nhận mèo, tạm thời sắp xếp nó ở tầng cao nhất của biệt thự năm tầng này.

Tô Trạch Ninh vẻ mặt nghiêm túc nhìn cánh cửa lớn của Phó Kiêu, trong lòng đấu tranh dữ dội(*).

(*)Nguyên văn 天人交战 (thiên nhân giao chiến) hai phần đối lập trong nội tâm con người, giống như thiên thần với ác quỷ, phần con với phần người.

Rốt cuộc có nên nhân lúc Phó Kiêu ngủ mà lấy giá trị thân mật không ta?

Đi vào có vẻ không thích hợp lắm.

Cậu cũng không phải là con mèo nhỏ tùy tiện rình mò sự riêng tư của người khác đâu.

Hơn nữa bây giờ cậu mới không muốn nhìn thấy Tất Thối Bự - Phó Kiêu đâu.

Trong ánh đèn hành lang lờ mờ, mèo con màu trắng dùng biểu cảm rối rắm hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài đáng yêu nhìn cánh cửa lớn này.

Cuối cùng con mèo trắng vẫn khuất phục dưới sự hấp dẫn của giá trị thân mật.

Con mèo trắng bé xíu dùng cơ thể đẩy một góc cửa phòng ngủ ra, móng vuốt nho nhỏ lông xù xù màu trắng duỗi ra từ khe cửa, bởi vì toàn thân nó đều dùng sức để đẩy cửa, đệm thịt màu hồng nhạt đáng yêu của nó lắc lư ở một bên khác của cửa, sau khi tiêu hao một chút giá trị thân mật không dễ phát hiện, con mèo trắng đạt được dị năng nhanh nhẹn chui qua khe cửa, bộ lông dài bồng bềnh như bông giống như bị thứ gì đó đè bẹp.

Mèo trắng cúi đầu lắc lắc đầu, làm cho bộ lông lại bồng bềnh trở lại.

Sau đó ngẩng đầu quan sát bốn phía, mèo con cứng đờ.

Ngay phía trước cậu, trong tay Phó Kiêu cầm một điếu thuốc, hứng thú nhìn cậu. Những đốm lửa lóe lên giữa ngón tay hắn, phản chiếu ra ánh sáng lập lòe mờ nhạt trên mặt hắn.

Tô Trạch Ninh nhanh chóng phản ứng lại, bây giờ cậu là một con mèo, cậu sợ gì chớ?

Vì thế mèo con tựa lưng vào cánh cửa đóng lại, nghiêng cái đầu nhỏ, chột dạ kêu meo meo, ý đồ lừa gạt cho qua.

Phó Kiêu không nói gì.

Mùi thuốc lá sặc mèo bay tới, khứu giác của mèo con cực kỳ mẫn cảm, không nhịn được hắt xì một cái.

Phó Kiêu thấp giọng cười, dời tầm mắt, dập điếu thuốc trong tay vào gạt tàn thủy tinh tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật.

Trong phòng ngủ không bật đèn, ánh trăng xuyên thấu qua cửa kính sát đất phía sau Phó Kiêu, rọi vào trên mặt hắn, chiếu sáng đường nét khuôn mặt hắn, thế nhưng lại vô cớ có một chút cô đơn.

Tô Trạch Ninh vốn định xoay người rời đi, nhưng không hiểu sao lại nhớ tới lúc ăn cơm tối cậu nghe các chị hầu gái nói chuyện phiếm nói hôm nay là ngày tử kỵ(*) của ông ngoại Phó Kiêu.

(*) Là một thuật ngữ thông tục phổ biến ở Quảng Đông, Quảng Tây, Hải Nam, Hồng Kông, Ma Cao và các khu vực khác. Vào ngày này, người thân, bạn bè của người đã khuất sẽ mua đồ cúng để tỏ lòng tôn kính và tưởng nhớ người đã khuất.

Theo cốt truyện trong sách, có thể nói ông ngoại của Phó Kiêu đã tạo nên cuộc đời của Phó Kiêu, đồng thời cũng hủy hoại cuộc đời của Phó Kiêu.

Lúc Phó Kiêu còn trẻ, ông đã đưa Phó Kiêu đi giải quyết nhiều công việc trong công ty , có thể nói ông là người thầy đầu tiên của Phó Kiêu trên thương trường. Những thủ đoạn tàn nhẫn của Phó Kiêu hoàn toàn được thừa hưởng từ ông ngoại, thế nhưng chính ông cũng bất lực nhìn cô con gái yêu của mình hành hạ Phó Kiêu bằng mọi cách, mà vẫn thờ ơ và thậm chí còn che đậy giúp con gái mình, chỉ để con gái trút giận.

Cho đến khi ông ngoại bị phát hiện chết trong phòng làm việc, địa ngục của Phó Kiêu mới kết thúc.

Ông ngoại chết vì bệnh tim, lúc đó Phó Kiêu cũng ở trong phòng làm việc. Từ khi ông ngoại chết đi, cho đến khi hai người bị người làm phát hiện, suốt một buổi chiều, Phó Kiêu vẫn im lặng như vậy, bất động ở chung một phòng cùng với người chết, không cầu cứu, không gọi điện thoại, không ai biết rốt cuộc buổi chiều hôm đó trong phòng làm việc đã xảy ra chuyện gì.

Phải biết rằng khi đó Phó Kiêu mới mười tuổi mà thôi.

Thậm chí có người đồn rằng, chính Phó Kiêu hại chết ông ngoại hắn, bởi vì lúc phát hiện ra ông ngoại, ông đang ngồi trên ghế bằng da thật trong phòng làm việc, mà thuốc cứu mạng bệnh tim của ông nằm rải rác dưới chân ông, vươn tay ra là có thể lấy được.

Cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, mèo con đáng yêu dùng vẻ mặt nghiêm túc không phù hợp với vẻ ngoài ngốc nghếch thở dài.

Cậu luôn tin tưởng Phó Kiêu mười tuổi chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy.

Nhưng ngày đó hẳn cũng để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong cuộc đời Phó Kiêu.

Nếu không, bây giờ Phó Kiêu cũng sẽ không có bộ dạng muốn chết không muốn sống như thế này.

Cứ mặc kệ Tất Thối Bự như thế.

Cậu thật sự không làm được đâu.

Có đôi khi cậu ngẫm lại, mặc dù bản thân mình mắc phải căn bệnh bẩm sinh, sinh hoạt ở trong nhà kính khép kín, bị vận mệnh tàn nhẫn tước đoạt rất nhiều thứ, nhưng mặt khác cậu rất may mắn khi có cha mẹ chưa bao giờ bỏ rơi mình. Hơn nữa cha mẹ cậu có những thành tựu đáng kinh ngạc trong âm nhạc, cũng chính nhờ tài năng này khiến cho cả nhà bọn họ không phải lo lắng về kinh tế, có thể đồng hành cùng cậu một cách tốt nhất và tạo cho cậu những điều kiện y tế tốt nhất.

Bọn họ cho cậu tình yêu tuyệt vời nhất.

Còn Phó Kiêu thì không. Thế giới này thậm chí không có một người nào yêu hắn vô điều kiện, bao gồm cha mẹ hắn, hắn chỉ thấy lợi ích trần trụi. Đối với Phó Kiêu mà nói, có lẽ trên thế giới này không có bất kỳ ai đáng để hắn tin tưởng.

Hoặc là nói, hắn hoàn toàn không biết tình yêu vô điều kiện là gì, bởi vì chưa từng có ai cho hắn thứ này.

Mèo con lặng lẽ đi đến dưới chân Phó Kiêu, theo quần Phó Kiêu từng chút một bò lên đùi Phó Kiêu.

Phó Kiêu chỉ cúi đầu nhìn nó, rồi thờ ơ dời tầm mắt.

Mèo con to gan, bò lên vai Phó Kiêu, dùng móng vuốt đặt lên mặt Phó Kiêu, mèo con chỉ to bằng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành trịnh trọng kêu meo meo.

Tất Thối Bự, đừng buồn, cuộc sống sau này của anh, tôi sẽ bảo kê cho anh nhá.

Dưới móng vuốt, gương mặt Phó Kiêu lại mềm mại ngoài dự liệu của Tô Trạch Ninh.

Ỏ, mềm thế, thoải mái ghê.

Mèo con không khỏi dùng hai chân lần lượt giẫm lên.

Mặt Phó Kiêu bị coi là đệm bông gòn không thể nhịn được nữa cúi đầu nhìn chằm chằm Bánh Ngọt Nhỏ.

Bánh Ngọt Nhỏ biết rằng mình có hơi quá đáng, Miêu Miêu chột dạ bò xuống khỏi vai Phó Kiêu, cố gắng đi qua ngăn kéo ngang đầu gối Phó Kiêu.

Khoảng cách từ đầu gối đến ngăn kéo không xa.

Nhưng trong lòng Tô Trạch Ninh có chút lo lắng, dù sao cậu cũng là một con mèo giả, chẳng may ngã xuống với khoảng cách ngắn như vậy, thì phẩm giá của một con mèo như cậu sẽ ra sao? Để đảm bảo an toàn, Tô Trạch Ninh thử duỗi người về phía trước, đưa chân trước tới mép ngăn kéo.

Ỏ, móng vuốt nhỏ của mình vừa đủ đặt ở mép ngăn kéo này.

Trong lòng Tô Trạch Ninh đang vui sướиɠ, cảm thán vì sự nhanh trí của mình.

Nhưng ngay sau đó, Tô Trạch Ninh đã hối hận.

Chân trước của cậu đặt ở mép ngăn kéo, chân sau đặt ở mép đầu gối Phó Kiêu, toàn bộ cơ thể kéo dài thành hình chữ "Đại" (*) lơ lửng giữa ngăn kéo và đầu gối Phó Kiêu. Dưới tình huống này, chân trước và chân sau hoàn toàn không dùng được lực.

(*) Chữ Đại trong tiếng trung 大, giống như hình người nằm dang tay chân.

Đừng nói gì mà duy trì sự tao nhã của mèo, bây giờ cậu chỉ cần cử động một chút thôi là sẽ ngã như chó ăn cớt.

Tô Trạch Ninh quay đầu đáng thương nhìn Phó Kiêu, kêu meo meo.

Tất Thối Bự, cứu trẫm với!

Phó Kiêu đương nhiên cũng phát hiện ra tình cảnh xấu hổ của nó, ý cười chợt lóe lên trong đôi mắt lạnh lùng.

Rất ngắn ngủi, nhưng lại bị Tô Trạch Ninh nhìn thấy rõ ràng.

Cậu biết mình bị Phó Kiêu cười nhạo!

Tô Trạch Ninh giận dỗi quay đầu, thẹn quá hóa giận kêu meo meo.

Hừ! Phó Kiêu, đồ Tất Thối Bự!

---------

Mèo làm tiếp nên có đổi xưng hô của Tô Trạch Ninh ở dạng mèo với công quân là tôi - anh nhé

Hiện tại không có lịch ra chương cụ thể, mong được mọi người ủng hộ, cảm ơn nhiều <3