Chương 33

Nếu cô ấy nói cho mọi người biết đến mình cũng không biết người ca hát vào đêm hôm qua là ai, liệu mình có bị đánh chết không nhỉ?

Gấp!

Đang chờ online!

Aaa! Sợ quá!

*

Khi kết thúc đoạn ghi âm, giọng của thiếu niên cũng kết thúc, thân phận của thiếu niên không hề được tiết lộ trong suốt quá trình hát, nhiều người đặt ra thuyết âm mưu cho rằng cậu cố tình làm vậy để tạo độ hot làm marketing.

Ở cuối Weibo của đạo diễn Angus có một bình luận vô cùng đặc biệt…

“Một lũ người ngu ngốc, vừa nhìn đã biết là studio nào làm marketing rồi, tìm cái gì mà tìm, chừng hai ngày nữa studio người ta tự động nôn người ra thôi.”

Mà sự thật là…

Mèo trắng nhỏ khó khăn thò cái đầu ra khỏi đống quần áo.

Vừa rồi hát phấn khích quá nên không nhận ra đến lúc biến thành mèo lại.

Chỉ là, đôi mắt của mèo trắng nhỏ vẫn đang phát sáng…

Cơ thể này cũng không khác gì so với cơ thể trước kia của mình!

Tuy rằng cơ thể trước kia hơi vô dụng, nhưng dù sao thì cũng là của mình!

Sử dụng khá là êm.

Lắc lắc cái đầu nhỏ, mèo trắng nhỏ rất hài lòng với cơ thể hiện tại của mình ngẩng đầu lên, ngẩng cao đầu uy nghiêm bước ra khỏi đống quần áo.

Chỉ là, đẹp trai còn chưa được ba giây.

Mèo trắng nhỏ vấp phải đống quần áo!

Thật mất mặt!

Nhà họ Phó vào ban đêm.

Một con mèo trắng dùng cái miệng nhỏ nhắn ngậm từng mảnh quần áo to gấp nhiều lần cơ thể mình, chậm chậm kéo vào phòng, đi được nửa đường, mèo con ngồi xổm thở hổn hển nghỉ ngơi.

Không có giá trị thân mật, cậu không thể sử dụng được siêu sức mạnh.

Bánh Đường Nhỏ nhìn vào phòng ngủ của Phó Kiêu còn khá xa trên tầng ba.

Những bậc thang vốn dĩ có thể dễ dàng leo lên giờ lại giống hệt như vực sâu không đáy…

Mệt chết mèo rồi.

Còn kèm theo đống quần áo nữa.

Bánh Đường Nhỏ quay đầu nhìn vào phòng khách, ánh mắt dần dần nhìn về phía dưới ghế sô pha…

Nếu đặt ở đó thì sẽ không bị ai phát hiện…

Khi Phó Kiêu trở lại rồi, sau khi có giá trị thân mật, cậu chỉ việc kéo đống quần áo về là được!

Nghĩ vậy, Bánh Đường Nhỏ lập tức lấy cá khô từ dưới ghế sô pha ra, sau đó nhét quần áo của Phó Kiêu vào bên trong, cuối cùng vui vẻ đi lên lầu nghỉ ngơi với đống cá khô ngậm trong miệng.

Tại vì sao lại ngậm cá khô?

Đương nhiên là khi mèo mệt mỏi thì cần phải nạp năng lượng rồi!

Còn quần áo đã được đưa về chỗ cũ hay chưa?

Rất lâu sau đó, hầu gái nhà Phó Kiêu cũng đã phát hiện ra đống quần áo của hắn dưới sô pha.

Từ đó về sau, một tin đồn đã được lan truyền trong nhà…

Phó Kiêu thích sô pha play!

Mèo con gây ra sóng to gió lớn trên mạng giờ đang thư thái duỗi mình trên ghế sô pha.

Mèo trắng nhỏ chột dạ ngó đầu ra, nhìn quanh trái phải, sau khi xác định rằng xung quanh không có ai, cậu mới tràn đầy mong chờ giơ vuốt ra, đào tới đào lui chỗ khe hở ở trên đệm sô pha mềm mại.

Lật con cá khô nhỏ giấu trong khe hở sô pha ra xong, mèo ta hạnh phúc híp mắt lại.

Kể từ lúc biến thành mèo, rất nhiều khuôn mẫu hành vi theo thói quen lẫn vấn đề về tư duy đều trở nên rất giống mèo, ví dụ như trước đây cậu vốn không thích ăn cá khô, nhưng giờ lại cảm thấy cá khô ngon chết đi được.

Phó Kiêu đã cất hết đồ ăn vặt trước đây của cậu đi rồi, cũng nghiêm cấm người làm không được lén lút cho cậu ăn.

Nhưng một chú mèo thông minh như cậu đây, sao có thể nhận thua dễ dàng thế được?

Vậy nên cậu đã có dự tính từ trước, đem con cái khô Phó Minh Minh tặng này lén đi giấu khắp mọi ngóc ngách trong phòng.

Vui vẻ liếʍ láp con cá khô thơm ngon, giòn tan.

Cái tai hơi nhọn của Tô Trạch Ninh khẽ động đậy, cậu ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ ——

Ở đó truyền tới tiếng mèo kêu rất nhỏ.

Trước cửa kính sát đất, một con mèo chân ngắn màu cam đang vươn móng ra chỗ cậu, hưng phân kêu meo meo: “Mèo trắng nhỏ, bọn tôi tới chơi với cậu đây!”