Chương 1: Xuyên sách

Editor: A Lí

Trình Tích cảm giác bản thân đang rơi tự do, sau đó bị thứ gì đó túm lấy.

Giãy giụa liều mạng trong ác mộng, mở mắt ra tỉnh lại thấy đỉnh đầu treo đèn không giống phòng ngủ của cậu.

Cậu ngồi dậy quan sát căn phòng xa lạ, đây là……chưa tỉnh? Xoa xoa đầu đau nhức, Trình Tích phát hiện bản thân trần trụi ngủ trên giường.

Trong phòng kéo màn không lọt một tia sáng, Trình Tích nghe ngoài cửa sổ gọi loạn, có không ít người đi lại.

“Tìm trong vườn chưa? Lỡ trốn trong bụi hoa?”

“Đều tìm, vẫn không có. Mèo nhỏ như vậy, có khi dựa ven tường men theo góc chết chuồn ra.”

Đoạn đối thoại rất quen thuộc. Trình Tích viết tiểu thuyết sau đó vào phòng tắm gội, mở mắt ra đã ở nơi này.

Nếu đoán không sai tiếp theo người bên ngoài sẽ nói...

“Nghiêm tổng trở lại!”

Quả nhiên.

Hôm nay vai ác Nghiêm Tùy mất mèo nhỏ, sốt ruột tìm cả ngày. Lúc ấy Trình Tích không nghĩ ra tên nên lấy tên của mình đặt cho mèo con, chỉ thay đổi một chữ, kêu Chanh Tích.

Nghiêm Tùy trời sinh tính tình lạnh nhạt, trước khi gặp vai chính thụ, toàn bộ ôn nhu đều giành cho mèo nhỏ.

Trình Tích bừng tỉnh, đây là tiểu thuyết cậu viết.

Gần đây tâm tư loạn, ngủ không ngon còn nằm mơ nhưng là lần đầu tiên mơ thấy viết ra tình tiết. Giấc mộng lần này quá thật, toàn bộ bài trí trongphòng và xúc cảm không khác thế giới thực mấy.

Trình Tích nhắm mắt nằm xuống giường.

Đây là tiểu thuyết đầu tiên nên cậu giành hết tâm lực viết, cuối cùng có người tìm cậu muốn chuyển thể thành phim, cậu đồng ý nhưng phải để bản thân đảm nhận biên kịch, muốn cải biên cốt truyện phải thông qua cậu mới được.

Ngủ đi ngủ đi, tỉnh ngủ đi gặp nhà làm phim, nắm được số tiền lớn có cơ hội ra nước ngoài chữa chân.

Cuộc đời vai chính thụ chính là cuộc đời cậu muốn sống nhất. Là người mẫu xuất sắc trên sàn diễn, là tiêu điểm trong mắt mọi người nhưng năm hai mươi tuổi trải qua tai nạn xe thiếu chút nữa cắt chân.

Đáng tiếc, cậu không may mắn như vai chính thụ.

Đem nguyện vọng viết vào tiểu thuyết, để vai chính thụ giúp cậu thực hiện.

Bên ngoài lại loạn cả lên, Trình Tích biết là Nghiêm Tùy tức giận nói lời tàn nhẫn, nếu tìm không thấy về sau không cần ở lại.

Trình Tích thở dài một hơi. Lúc tỉnh gõ chữ, nằm mơ còn ở trong tiểu thuyết, vì cớ gì mà lao lực đến thế.

Còn nữa, giấc mộng quá kỳ quái, khi nào mới có thể tỉnh?

Chờ lâu quá, trong lòng có cảm giác quái dị không rõ ngọn nguồn làm Trình Tích sợ hãi. Thời điểm ngồi dậy đột nhiên cảm thấy chân không giống trước kia, nhẹ nhàng, cũng không đau.

Cũng đúng, trong mộng không có cảm giác đau.

Cậu ngửi được trong phòng có một mùi hương nhàn nhạt.

Tối hôm qua Nghiêm Tùy ở trong phòng dỗ Chanh Tích ngủ nhưng…… trong mộng cũng có khứu giác sao?

Không đúng không đúng, ngày càng không thích hợp, không phải nằm mơ!

Ông trời ơi…… đây là có chuyện gì? Cậu không tin véo eo một cái, đau.

Trình Tích nôn nóng ngồi quỳ trên giường, loại tình tiết xuyên vào thế giới trong sách chẳng lẽ phát sinh trên người cậu sao?

Nghiêm Tùy mở cửa đi vào thấy một màn này, ngũ quan thiếu niên tinh xảo da thịt trắng nõn, đôi mắt to ẩn chứa hơi nước, ướt dầm dề nhìn hắn.

Ánh mắt hoảng loạn thất thố.

Dùng cách nào tiến vào? Nghiêm Tùy nhíu mày chuẩn bị gọi điện thoại kêu bảo an đến ném người. Ai đưa người tới, dám không mặc quần áo leo lên giường.

“Nghiêm…… Nghiêm Tùy?”

Giọng điệu Trình Tích như đang xác định. Người đứng ở cửa một thân tây trang giá trị xa xỉ, sắc mặt âm trầm, đúng là trạng thái cảm xúc của vai ác khi về phòng ngủ một lần nữa tìm kiếm Chanh Tích.

Động tác Nghiêm Tùy cứng đờ, giọng nói và diện mạo rất phù hợp, mềm nhẹ mỏng manh, lộ ra vẻ vô tội thanh thuần.

Rất biết chọn người, đáng tiếc hắn không dễ bị đẩy vào vòng.

Nghiêm Tùy cười lạnh một tiếng: “Ai đưa tới? Nghiêm Tranh Minh?”

“Tôi……”

Trình Tích mở miệng không biết nói sao, đây là thế giới trong sách, dựa theo tính cách Nghiêm Tùy phỏng chừng để mặc cậu trần trụi ném ra ngoài.

Không phải, đây là? Xuyên qua? Xuyên sách?

Trình Tích choáng váng, không phải đâu! Cậu là một công dân tốt xã hội chủ nghĩa, tình yêu nước khắc trong tim, đâu muốn tiếp thu đòn hiểm thế giới huyền huyễn.

Thầm mắng một tiếng, Trình Tích căng da đầu.

“Tôi…… tôi là Chanh Tích.” Giọng điệu mềm mại ủy khuất, nói xong sợ Nghiêm Tùy không tin, một tay Trình Tích nắm chăn che khuất cơ thể, một tay nắm lấy tay hắn vẫy vẫy, thẹn thùng meo một tiếng.