Edit: Cá ................
Văn Chi Vọng dở khóc dở cười.
Cậu không biết tại sao mẹ mình lại suy nghĩ theo hướng đó.
Cơ mà, đối với Văn Vọng nam hay nữ cũng chả khác gì nhau.
Dù sao thì chuyện này cũng không thể xảy ra.
Văn Chi Vọng gật đầu: "Giống như mẹ nghĩ đó."
Thật ra cậu định mượn chuyện này lấy cớ thử phản ứng của mẹ mình.
Nàng không nghĩ tới, con của mình thế nhưng có ngày nói với mình là nó thích nam nhân.
Tất nhiên, bây giờ cũng không phải là thời phong kiến.
Đa số người bây giờ đã đối xử bình đẳng với LGBT.
Văn nữ sĩ thở dài thật khẽ.
"Vậy con có người thích chưa?"
Văn Chi Vọng du dự: "Ặc..."
Nhìn thái độ của mẹ mình, chẳng lẽ là mẹ mình cho phép mình yêu nam nhân?
Văn nữ sĩ nghĩ: "Mẹ nhớ nhóc con nhà họ Kiều hình như cũng giống như con đó. Hai con... có muốn thử ở cùng nhau không? Mẹ có thể đến nhà họ Kiều hỏi giúp con..."
"Mẹ, không cần đâu." Văn Chi Vọng tùy tiện lấy cớ, "Con đã có người thích rồi."
"Trước đây liên tục từ chối mai mối của mẹ, cũng là do thân phận của em ấy..."
Văn Chi Vọng càng nói dối càng thuận miệng.
Văn nữ sĩ hình như hơi tin tin.
"Vậy cậu ta là ai? Nếu rảnh thì con dắt cậu ta đế cho mẹ gặp mặt đi." Văn nữ sĩ nói, "Còn ba con... Mẹ sẽ nói giúp con."
Văn Chi Vọng theo phản xạ ôm chặt nhóc mèo trong tay.
Cậu nói: "Hiện tại con chỉ yêu đơn phương em ấy thôi, em ấy không biết con thích em ấy."
Văn nữ sĩ nghe xong, liền sốt ruột: "Nếu con thích cậu ra thì nên chủ động lên đi chứ! Nếu không thì sao đối phương biết tâm ý của con được?"
"Đầu tiên con phải cho đối phương biết tâm ý của mình thì hai đứa mới có tiến triển chứ?"
Văn nữ sĩ nói: "Cậu ta tên gì? Nhà ở đâu? Nếu con cưa không đổ, mẹ giúp con cho!"
Văn Chi Vọng nói: "Mẹ, con mới yêu đơn phương thôi, mẹ làm gì mà như tra hộ khẩu nhà người ta vậy?"
Văn nữ sĩ nói: "Thật là Hoàng đế không vội thái giám gấp mà. Vậy con nói cho mẹ tên của cậu ta là được rồi, vậy được chưa hả?"
Tên?
Trên đời làm gì tồn tại người này chứ, cậu kiếm đâu ra tên đây?
Tầm mắt Văn Chi Vọng dừng lại trên người nhóc mèo trong lòng.
"Em... em ấy tên Đoàn... Đàm. Em ấy họ Đàm." Văn Chi Vọng nói, "Chuyện khách thì chờ đến lúc tụi con ở bên nhau thì sẽ nói với mẹ sau. Mẹ đừng gấp, cứ để con từ từ tiến tới."
"Sao mà mẹ không gấp được chứ!"
Văn nữ sĩ vất vả lắm mới chờ được con trai bảo bối 30 tuổi của mình có người trong lòng, tất nhiên hận không thể xông lên trước, cầm tay con mình hướng dẫn cách theo đuổi vợ!
Văn nữ sĩ nói: "Thế thì mẹ sẽ ở đây khoảng nửa năm! Nếu con gặp có khăn gì thì cứ tìm mẹ!"
"Bà chủ, thế nhưng hai tháng gần đây ngài Văn rất ít ở đây." Quản gia đứng cạnh nói, "Gần đây công ty rất bận rộn nên cậu chủ đa số là ở công ty."
"Ở công ty thì sao yêu đương được chứ!" Văn nữ sĩ nói, "Văn Chi Vọng, từ hôm nay trở đi mỗi tối con đều phải về đây ở!"
Văn Chi Vọng bất đắc dĩ nói: "Được được được, hôm nay con ở nhà."
Văn nữ sĩ cũng không phải là người dễ lừa gạt như vậy.
Cậu chỉ có thể lừa mẹ mình được một hai tháng mà thôi.
Sau đó thì phải làm sao đây...
Văn Chi Vọng thở dài, chuyện đến đâu thì đến vậy.
Sau khi dỗ mẹ mình xong, Văn Chi Vọng đang chuẩn bị về phòng ngủ thì quản gia bên cạnh chặn cậu lại.
"Văn tiên sinh, phòng của ngài..."
"Phòng tôi thì sao?" Văn Chi Vọng hỏi.
Quản gia cười khổ: "Lúc trước Đoàn Đoàn vừa mới về nhà, ở không quen, chỉ có ở phòng của ngài mới không bị lạ chỗ. Trước đó lão đã hỏi ý ngài rồi, nên đã cho nhóc ở trong phòng ngài. Hơn hai tháng nay, ngài không về nhà nên lão chưa nói với ngài."
"Nhưng hiện tại nếu ngài về nhà ở, ngài có muốn chuyển ổ mèo của Đoàn Đoàn qua nơi khác không?"
Dời ổ mèo?
Đàm Nhiên có chút không tình nguyện.
Trước đó nhóc đã thử hết tất cả các giường ngủ trong biệt thự này.
Chỉ có giường ngủ trong phòng của Văn Chi Vọng vừa lớn lại vừa mềm, rất thích hợp cho nhóc nhảy nhảy trên giường!
Hơn nữa nhóc đã ở lâu như vậy, nếu đổi chỗ ngủ khác nhóc sẽ bị lạ chỗ.
Văn Chi Vọng cúi đầu.
Chớp mắt đã hai tháng trôi qua, nhóc mèo lại lớn lên không ít.
Lông mèo trở nên dài và mềm hơn, nhưng chân vẫn ngắn ngủn như vậy, vuốt vẫn mềm như trước.
Văn Chi Vọng đang chuẩn bị ở miệng, nhóc mèo liền há mồm kêu: "Meo."
Nhóc thò lưỡi, liếʍ liếʍ chiếc cằm lún phún râu của cậu.
Giống như khi cậu ôm nhóc hai tháng trước vậy.
Văn Chi Vọng nói: "Đừng dời ổ mèo, cứ để nhóc ở lại phòng tôi đi."
"Vậy ngài có muốn..."
Văn Chi Vọng xua tay: "Tôi với nó ở cùng nhau."
"Vâng."
Văn Chi Vọng nghĩ, cùng lắm là ở cùng nhóc mèo thôi, chắc là không có gì bất tiện cả.
Rốt cuộc trong phòng cậu lại đặt lại ổ mèo của Đoàn Đoàn.
Tối lúc ngủ, chắc là Đoàn Đoàn sẽ trở lại ổ mèo của mình ngủ đúng không nhỉ?
Cơ mà cậu nghĩ nhiều rồi.
Văn Chi Vọng tắm xong, mặc áo ngủ đi đến mép giường thì thấy một cục lông màu xám trắng chiếm gối ngủ của mình.
Nhóc mèo đầu gác lên chân, đuôi phe phẩy nhè nhẹ, hình như là sắp ngủ.
"Đoàn Đoàn, ổ của nhóc ở dưới đất."
Nhưng nhóc mèo cứ như là không nghe thấy cậu nói, thân thể vẫn nằm im.
Văn Chi Vọng thở dài, duỗi tay bế nhóc mèo lên, chuẩn bị đặt nhóc về lại ổ mèo của nhóc.
Ai ngờ, vừa mới đặt nhóc mèo xuống, giây tiếp theo nhóc lập tức phóng lên giường Văn Chi Vọng.
Văn Chi Vọng lại một lần nữa bế nhóc đặt trong ổ mèo, nhóc mèo lại lần nữa phóng lên giường.
Một người một mèo làm đi làm lại mấy lần liền.
Nhóc mèo nặng hơn hồi đó nhiều.
Cái này làm cho Văn Chi Vọng mệt đến thở hổn hển.
Cậu hơi bất đắc dĩ mà nhìn nhóc mèo Ragdoll đang nằm trên gối của mình, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp.
Đoàn Đoàn rất yêu sạch sẽ, nên sẽ không làm dơ giường cậu.
Văn Chi Vọng nghĩ, ngủ cùng nó cũng không có gì ghê gớm.
Giường được đặt cạnh cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi xuống giường.
Mèo ragdoll lông trắng được ánh trăng phủ lên.
Nhóc nhắm mắt, truyền đến tiếng hít thở be bé.
Nhóc ngủ say.
Văn Chi Vọng duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt lông nhóc.
Sau đó cậu cũng nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Văn Chi Vọng cảm thấy ngực bị thứ gì đó đè nặng đến không thở được đánh thức.
Cậu mở mắt.
Một cục lông trắng sáng đang đè trên ngực cậu, làm cậu không thở nổi.
"Văn Đoàn Đoàn! Nhóc leo xuống coi!"
Đàm Nhiên hé mắt nhìn, sau đó lại nhắm mắt.
Nhóc đổi tư thế, tiếp tục ngáy ngủ.
Nhóc còn chưa ngủ đủ đâu.