Chương 5: Meo meo meo meo meo!

Edit: Cá

.............

"Đây là sao?". Thanh âm Văn Chi Vọng truyền đến, làm thân thể những người trong bếp không khỏi run rẩy.

Husky thấy bóng dáng Văn Chi Vọng, hưng phấn đứng lên, hướng về cậu sủa hai tiếng.

"Yêm đói, yêm muốn ăn xương!"

"Chó ngu im mồm". Đàm Nhiên hướng Husky meo một cái, Husky lập tức tủi thân mà ngậm miệng lại.

Sau đó nó nhịn không được mà nức nở: "Không phải nhóc nói là cho yêm ăn xương sao? Hiện tại một mẩu xương yêm cũng chả thấy..."

"Mi sẽ được ăn ngay thôi."

Đàm Nhiên nói xong, thấy Văn Chi Vọng đứng yên ở cửa bếp, nhóc liền đứng dậy, rồi lủi vào bếp.

"Ây da! Sao trong bếp có mèo thế này!"

"Là ai đem mèo vô? Không thể để nó chui vô, lỡ làm dơ đồ ăn thì sao?"

"Mau bắt lấy nó!"

Trong đó tiếng của dì Phương là lớn nhất.

Văn Chi Vọng là chủ nhân của biệt thự này, nhưng cậu lại bận rộn công việc, hơn nữa biệt thự rất lớn, cậu không thể quản hết mọi việc trong biệt thự này được.

Điều này cũng làm cho dì Phương giở thủ đoạn gian dối này.

Nàng chưa từng nghĩ đến việc, Văn Chi Vọng người mà chưa bao giờ đi đến nhà bếp, hôm nay thế nhưng lại đặt chân đến căn bếp này.

Chỉ cần không để bị phát hiện ra, nàng có thể lén trộm xương đi.

Nàng đã làm việc tại bếp này rất nhiều năm rồi, cũng rất cực khổ mà xây dựng uy tín của mình, làm mọi người giúp việc trong bếp nghe theo lời của nàng.

Nếu bị phát hiện, thì mọi công sức nàng đã làm nhiều năm nay sẽ trở thành công cốc.

Nhưng một người càng lo lắng điều gì, điều đó liền xảy ra.

Người giúp việc trong bếp dừng việc trong tay, tiến lên đi bắt mèo.

Thế nhưng nhóc mèo thân hình bé xíu, chạy nhảy linh hoạt, không ai có thể bắt được nhóc.

Đàm Nhiên nhảy loi nhoi, chạy đến một cái bao màu đen.

Dì Phương nhìn nhóc mèo ngồi xổm trên túi, trong lòng giật thót một cái.

Giây tiếp theo, người hầu nhào lên bắt mèo, không cẩn thận đem túi màu đen mở ra.

Túi đen không cột chặt, lệch qua một bên, lộ túi nilong bên trong ra.

Chiếc vuốt sắc bén của nhóc mèo cào bao nilong hai cái thì chiếc bao nilong vốn chứa đầy ắp xương lập tức rớt ra ngoài.

"Xương của yêm! Gâu gâu gâu gâu ẳng!"

Husky lập tức đứng lên, hướng về phòng bếp hưng phấn sủa gâu gâu.

Tuy rằng nó đang hưng phấn, nhưng vẫn hiểu quy củ.

Chủ nhân chưa cho phép nó, nó cũng không dám tự tiện bước đến ăn xương.

Sau khi làm xong hết thảy, Đàm Nhiên linh hoạt mà chạy khỏi phòng bếp, hết thảy như là chưa có gì xảy ra cả, ngồi xổm bên cạnh Husky.

Nhóc giơ vuốt, vừa định thò lưỡi ra liếʍ vuốt, thì Husky kế bên mở miệng chó, ra sức liếʍ vuốt của nhóc mèo.

Vuốt mèo của Đàm Nhiên bị Husky liếʍ đầy nước miếng, liền đờ người.

Nhóc cúi đầu, nhìn vuốt của chính mình rồi ngu người ra.

"Oa! Chân nhóc toàn mùi xương không nè!"

Husky kế bên kinh ngạc nói.

Đàm Nhiên im lặng ba giây.

Nhóc nâng đầu mèo lên, nhìn Husky đang muốn thò đầu qua, dùng độc môn tuyệt kỹ của nhóc.

Đoạt mệnh meo meo quyền.

Nhóc vươn vuốt mèo đánh liên hồi vào đầu chó của Husky.

"Ây da ây da, đừng đánh yêm mà!"

"Yêm sai rồi, yêm sai rồi, yêm không gặm vuốt nhóc nữa đâu!"

Nhìn Husky đơn phương bị đập, Văn Chi Vọng lén lút xê dịch thân mình qua một bên.

Chó ngu như vậy, chắc chắn không phải là do cậu nuôi đâu.

Ừ, đều là do quản gia nuôi, nên giống quản gia á.

Sau đó, Văn Chi Vọng ngẩng đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Cậu nhìn chằm chằm xương rơi vãi ra đất, đanh mặt lại.

Cả bếp lập tức im lặng như tờ.