Xử lý xong xuôi mọi chuyện, Tư Điềm vui vẻ trở về phòng. Hồi nãy phải dùng sức để dạy dỗ đứa nhỏ nên cô thấy hơi mệt.
Cô nằm trên giường nghỉ tạm một lúc, tới lúc này cảm giác đau nhức dưới bắp chân mới từ từ truyền đến. Tư Điềm cau mày nhìn vết thương trên bắp chân mình, cô chợt cảm thấy trận đòn vừa rồi vẫn còn quá nhẹ nhàng.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ. Cô để cửa khép hờ nên người đứng bên ngoài chỉ cần dùng lực nhẹ là có thể dễ dàng mở ra.
Tư Điềm nhìn thấy Quý Ninh Nhất đứng ở cửa, vẻ mặt cậu còn có chút ngơ ngác: "Mẹ, con xin lỗi. Con không ngờ mình chỉ gõ nhẹ mấy cái mà cửa đã mở ra rồi, con không cố tình làm vậy đâu ạ."
Sau khi bị thằng quỷ nhỏ Quý Tri Lạc kia dày vò một trận, Tư Điềm cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy một đứa trẻ ngoan ngoãn và lễ phép đến vậy.
“Không sao đâu, con tìm mẹ có chuyện gì không?” Tư Điềm cố gắng dịu giọng nói với cậu.
Quý Ninh Nhất vừa mở cửa bước vào, Tư Điềm liền phát hiện trong tay cậu đang cầm một hòm thuốc in hình chữ thập.
Cậu bé bước đến gần cô, nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ ơi, vừa rồi Tri Lạc đá trúng chỗ nào trên người mẹ thế? Để con giúp mẹ bôi thuốc."
Làm sao Tư Điềm có thể để một đứa bé tới giúp mình bôi thuốc được, cô quả quyết nói: “Mẹ không sao mà.”
Nhưng Quý Ninh Nhất đã phát hiện ra vết bầm màu xanh tím trên bắp chân cô, cậu vội ngồi xổm xuống rồi cúi đầu lại gần để có thể quan sát kỹ hơn. Lúc ngẩng đầu lên, hai mắt cậu hơi ươn ướt, trong mắt đong đầy sự lo lắng đau lòng. Cậu cẩn thận hỏi cô: “Mẹ ơi, mẹ có thấy đau lắm không ạ."
Tư Điềm nói: “Không sao đâu, mẹ chịu được mà.”
Quý Ninh Nhất nói: “Con đi gọi bác sĩ giúp mẹ.”
Với lối suy nghĩ của người bình thường như Tư Điềm, cô theo bản năng mà nghĩ rằng cậu chuẩn bị đi gọi xe cứu thương giúp mình. Cô vội vàng nói: "Không cần đâu, chỉ cần bôi chút thuốc lên là được."
Quý Ninh Nhất cúi đầu nói: “Vâng ạ, vậy để con bôi thuốc giúp mẹ nhé?”
Quý Ninh Nhất có làn da trắng nõn, đôi gò má có vẻ tròn xoe phúng phính thường thấy ở trẻ con. Tuy cậu vẫn còn rất nhỏ nhưng đường nét tuấn tú trên khuôn mặt nhỏ đã nảy nở từ sớm, mái tóc đen mềm mại rủ xuống đi kèm với giọng nói ôn nhu dịu dàng như thiên thần nhỏ. Tư Điềm thật sự không có cách nào để từ chối thỉnh cầu của thiên thần nhỏ kia, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.
Thực ra cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần tự bôi thuốc lại lần nữa sau khi Quý Ninh Nhất bôi thuốc xong. Nhưng điều khiến cô thấy ngạc nhiên nhất lại là cách Quý Ninh Nhất nhẹ nhàng bôi thuốc giúp mình, cuối cùng cậu còn lại gần thổi nhẹ mấy cái lên vết thương.
“Mẹ ơi, xin mẹ hãy sớm khỏe lại nhé.”
Tư Điềm hoàn toàn ngơ ngác.
Quý Tri Lạc và Quý Ninh Nhất thật sự là hai anh em ruột do cùng một mẹ sinh ra sao? Tại sao hai đứa lại khác nhau nhiều tới vậy?
Sau khi bôi thuốc xong, Quý Ninh Nhất dọn đồ đặt lại vào hộp thuốc in hình chữ thập. Cậu sắp xếp mọi thứ rất gọn gàng ngay ngắn, hoàn toàn không giống với hầu hết đám trẻ cùng tuổi thích ném đồ đạc đi lung tung khắp nơi.
Đóng nắp hộp lại xong Quý Ninh Nhất lại hỏi cô: “Bữa sáng nay mẹ muốn ăn món gì ạ? Để con bảo dì giúp việc đi làm.”
Tư Điềm: “Chúng ta ăn cháo đi.”
Quý Ninh Nhất gật đầu, nghiêm túc nói: “Con nhớ rồi ạ.”
Cậu ngập ngừng đôi chút rồi lại nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng giận nữa. Con mong mẹ sẽ luôn thật vui vẻ và hạnh phúc."
Trái tim Tư Điềm dần mềm nhũn, cô nhẹ nhàng nói: "Được."