Chương 24

Cô trở lại phòng mình đẩy cửa chớp mắt, cảnh tượng bên trong lập tức thay đổi.

Ánh sáng có chút mờ tối, chỉ có đèn ngay cái tủ đầu giường đang bật sáng, Quý Tri Lạc đẩy cửa ra, dường như dáng vẻ thấp hơn bây giờ một chút, giọng nói cũng trẻ con hơn, bé mặc quần áo màu đỏ, trông rất vui vẻ, khuôn mặt trắng trẻo, thoạt nhìn như một em bé trong tranh tết.

"Mẹ, hôm nay là sinh nhật con đấy." Giọng đứa trẻ chứa đựng sự phấn khích bị kìm nén, cẩn thận lại kìm nén sự phấn khởi liếc nhìn Tư Điềm.

Nhưng người phụ nữ ngồi ở trong phòng chỉ chán ghét liếc nhìn bé, không nói chuyện.

Quý Tri Lạc vào phòng, rón rén bước tới cạnh cô, hơi bĩu môi, trông có vẻ không quá cao hứng nhưng vẫn nói: "Hôm nay sinh nhật con, bọn con muốn cùng nhau ăn bánh."

Tư Điềm kiềm chế tâm lý kỳ lạ, nhìn vào khuôn mặt giống cô như đúc lúc này, không chỉ giống bây giờ, mà dáng vẻ cũng giống như kiếp trước của cô.

Môi người phụ nữ khẽ nhúc nhích, không lên tiếng, nhưng Tư Điềm có thể phân biệt được hai chữ “Quái vật” từ khẩu hình môi cô

Quý Tri Lạc duỗi tay muốn chạm vào cô: "Bố cũng đang dưới lầu đợi mẹ con mình đấy ạ."

Nhưng bàn tay bé còn chưa chạm tới người phụ nữ, đã bị người phụ nữ đẩy ra.

Lực không nhẹ, khiến Quý Tri Lạc bé nhỏ ngã ngửa người về sau, tay vô tình đυ.ng phải bình hoa trên bàn uống trà.

"Bộp" bình hoa vỡ vụn, Quý Tri Lạc ngã xuống những mảnh vụn, cánh tay liền bị rạch một vết sâu, máu chảy xuống.

Tay Quý Tri Lạc run rẩy dường như bị dọa sợ, qua vài giây bé mới bất giác khóc thành tiếng, bé bò dậy từ dưới đất rồi nhìn cánh tay đang chảy máu của mình mà nước mắt liên tục chảy xuống, tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào, đau đến mức hít một hơi, bàn tay nắm chặt vạt áo mình, vừa khóc vừa mò mẫm bước ra ngoài: "Hú hu, con muốn bố."

Người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha cử động, như thể vừa mới phản ứng được, trong mắt có chút hoảng sợ, cô ấn vai Quý Tri Lạc, giọng nói hốt hoảng: "Tri Lạc, xin lỗi, mẹ không cố ý."

Quý Tri Lạc vẫn đang khóc, tiếng khóc rất dễ thụ hút người tới.

Người phụ nữ che miệng bé, không ngừng nói xin lỗi: "Tri Lạc, chỉ là mẹ bị con hù giật mình, không phải cố ý, còn đừng khóc."

Cuối cùng cô duỗi tay ôm lấy Quý Tri Lạc.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Quý Tri Lạc có chút ngạc nhiên, lại dần dần ngừng tiếng khóc, chỉ là vẫn còn thút thít.

Tư Điềm đứng cạnh cửa, có thể thấy rõ trong mắt người phụ nữ không áp chế được sự sợ hãi và chán ghét.

"Tốt lắm, ngoan, đừng khóc, mẹ thích đứa bé ngoan."

Cánh tay Quý Tri Lạc vẫn chảy máu không ngừng, đã tụ thành một vũng nho nhỏ trên đất, bé thút thít đến mức cơ thể đều run rẩy, nhưng rất nghe lời không đi.

Giọng người phụ nữ hơi run rẩy, miễn cưỡng mỉm cười: "Tri Lạc, con tha thứ mẹ được không, mẹ chỉ vô tình đẩy con, là chính con làm vỡ bình hoa rồi bị ngã đúng không?"

Quý Tri Lạc cúi đầu không nói lời nào.

Người phụ nữ còn nói: "Tri Lạc, con đừng nói cho người khác biết, nếu những người khác biết, Tri Lạc có thể sẽ không còn được gặp lại mẹ nữa."

Quý Tri Lạc cắn môi, vẻ mặt do dự.

Người phụ nữ nói tiếp: "Tri Lạc là tự mình vô tình ngã, đây là bí mật giữa mẹ và con, không thể để cho bố biết."

Người phụ nữ dịu giọng, xen lẫn dụ dỗ: "Không phải Tri Lạc muốn tổ chức sinh nhật sao, sinh nhật tiếp theo mẹ sẽ ở bên cạnh Tri Lạc."