Đô Đô méo miệng, lau nước mắt, dáng vẻ rất đáng thương.
Đô Đô uất ức rồi, hít hít cái mũi.
Nhìn thấy phản ứng này của Đô Đô, Hạ Hàn run rẩy.
Anh không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy, anh cũng không biết phải dỗ nhóc mập đang nức nở trước mặt này thế nào.
Hạ Hàn không có kinh nghiệm dỗ trẻ nhỏ, đặc biệt là mấy đứa bé nhỏ như vậy.
Hạ Hàn vươn tay, ngón tay thon dài đặt trên đầu Đô Đô, anh nhẹ nhàng xoa đầu bé.
Lúc này, giọng Hạ Hàn dịu dàng hơn bất cứ khi nào.
"Đô Đô đừng khóc."
Đô Đô mở đôi mắt mịt mờ, bé không kháng cự với hành động của Hạ Hàn nhưng cũng không nói chuyện.
Hạ Hàn bất đắc dĩ mỉm cười: "Chú trông giống người xấu lắm sao?"
Đô Đô nhớ lại, dường như bé đi đâu cũng gặp Hạ Hàn nên bé gật đầu.
Nhưng bé lại nghĩ đến, Hạ Hàn lạnh lùng trên TV, bé lại lắc đầu.
Bé rất rối rắm: "Người xấu sẽ không nói với người khác họ là người xấu."
Hạ Hàn dở khóc dở cười, ai dạy bé vậy.
Bởi dì Lý sợ Đô Đô bị bắt cóc nên luôn nhắc nhở Đô Đô ra ngoài phải cẩn thận nên Đô Đô mới nói như vậy.
Hạ Hàn rất kiên nhẫn giải thích cho Đô Đô: "Vậy chú đã nói chỗ này là nhà của chú chưa?"
Đô Đô mở to mắt: "Chưa ạ."
Hạ Hàn: "Bà trong miệng cháu là dì chú, chị Tiểu Tiểu là em họ của chú."
Đô Đô không hiểu: "Chú, chú nói gì thế?"
Tuổi Đô Đô quá nhỏ, không rõ quan hệ họ hàng, bé nghiêng đầu khó hiểu nhìn Hạ Hàn.
Hạ Hàn lần đầu bị làm khó: "Thật ra chỗ này như nửa cái nhà của chú."
Giải thích như vậy với Đô Đô thì Đô Đô hiểu ngay, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Một giây sau, Đô Đô lại đồng tình với Hạ Hàn. Bé chủ động tiến lên một bước, vươn tay mập mạp, đặt trên mặt Hạ Hàn.
Cảm xúc mềm mại khiến Hạ Hàn giật mình, đứa bé trước mặt chăm chú nhìn anh, con ngươi đen nhánh sạch sẽ như nước.
"Chú thật đáng thương, cháu có mẹ, bà Lý, có một cái nhà mà chú chỉ có nửa cái."
Đô Đô an ủi Hạ Hàn.
Coi như Hạ Hàn để bảo bối Đô Đô nói bậy.
Hạ Hàn không giải thích, Đô Đô lý giải như vậy cũng không sao.
Chỉ cần Đô Đô không cảm thấy anh là người xấu bắt cóc trẻ em.
Đô Đô ngây thơ nói: "Vừa nãy cháu trách oan chú."
"Cháu muốn xin lỗi chú."
Đô Đô rụt tay về, bé nắm tay đặt trước bụng, cúi đầu với Hạ Hàn.
Trong mắt Đô Đô đầy thành khẩn: "Xin lỗi chú nhiều."
"Mẹ nói với cháu làm sai phải xin lỗi, không thì đối phương sẽ không vui."
Hạ Hàn cười sờ đầu Đô Đô, nhận ra được Đô Đô được mẹ dạy dỗ rất tốt.
Lúc này, điện thoại Hạ Hàn bỗng vang lên.
Đô Đô chú ý tới, bé chỉ vào túi quần Hạ Hàn: "Alo, chú phải nghe."
Hạ Hàn lấy điện thoại ra, là người đại diện gọi đến, công ty có việc gấp cần anh đến xử lý.
Hạ Hàn khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt vốn có, giọng điệu tỉnh táo: "Được, tôi đến công ty ngay."
Sau khi cúp điện thoại, anh đứng lên.
"Bây giờ chú phải đi rồi, cháu ngoan ngoãn chơi ở đây nhé."
Hạ Hàn lại vuốt đầu tròn của Đô Đô.
Đô Đô ngửa đầu nhìn anh.
Hạ Hàn cầm quà trên tay giao cho dì Hà bên cạnh: "Phiền dì đưa cho Tiểu Tiểu hộ cháu, công ty cháu có việc. Cháu đi trước."
Dì Hà cầm lấy.
Hạ Hàn đi rất gấp, giao xong thì lập tức đi ra cổng, ngay cả cửa nhà cũng chưa tiến vào.
Trước khi lên xe, Hạ Hàn quay đầu nhìn lại.
Đô Đô vẫn đứng tại chỗ nhìn Hạ Hàn.
Hạ Hàn vẫy tay với Đô Đô, ngồi vào xe.
Một giây sau, xe khởi động, rời khỏi nhà Trình Bình.
Đô Đô chơi chán bên ngoài thì vô nhà.
Vừa đến cửa, Đô Đô đã ngửi thấy mùi bánh quy, hương thơm quá nồng, bay ra ngoài cửa.
Bước chân Đô Đô dừng lại, hít sâu một hơi.
"Bánh quy, bánh quy." Đô Đô bước đi nhanh chóng, bịch bịch bịch chạy vào trong.
Bánh quy vừa nướng xong, vẫn còn nóng.
Trình Bình vừa đặt đĩa lên bàn thì nghe thấy giọng sữa của Đô Đô vang lên sau lưng.
Đô Đô đi đến cạnh bàn, nhún chân, nhìn bàn.
Bé cười toe toét, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Trình Bình nhìn dáng vẻ này Đô Đô, cười thành tiếng: "Đô Đô đi rửa tay rồi chúng ta đến ăn bánh quy nhé."
Đô Đô lớn tiếng trả lời: "Dạ."
Đô Đô chạy vào phòng bếp, bé dẫm ghế nhỏ đặt cạnh bồn rửa.
Dì Lý rửa tay bẩn cho bé.
Đô Đô rửa tay xong thì chạy về phòng khách.
Trình Bình đưa một cái cho Đô Đô, Đô Đô như được nhận một vật quý giá, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Đô Đô đưa bánh quy lên miệng, cắn một miếng nhỏ.
Hương vị ngọt ngào mềm mại ngập tràn ttong miệng bé.
Đô Đô cười thỏa mãn, cầm bánh quy ăn từng miếng từng miếng.
Trình Bình sợ Đô Đô ăn đồ ăn vặt, sẽ không chịu ăn cơm tối nên bà chỉ cho Đô Đô ăn vài miếng thì thôi.
Tuy Đô Đô không muốn nhưng bé sờ bụng nhỏ tròn trịa của mình.
Đúng là không nên ăn nhiều.
Lúc Đô Đô chơi vui vẻ bên nhà Trình Bình thì Diệp Phạm cũng quay quảng cáo xong.
Cô vừa rời khỏi phòng chụp ảnh đã chạy đến nhà Trình Bình.
Diệp Phạm nhìn tin nhắn trên điện thoại, dì Lý nhắn Đô Đô muốn đến nhà Trình Bình chơi nên đã đưa bé đến đó.
Giờ Đô Đô chơi mệt, đang ngủ ở nhà Trình Bình.
Diệp Phạm thấy thật may mắn khi Đô Đô có thể chơi cùng mọi người, Đô Đô cũng rất thích Nghiêm Tiểu Tiểu. Bé toàn ở nhà, không có ai cùng lứa tuổi chơi với bé.
Bây giờ thật tốt cho Đô Đô.
Diệp Phạm đón taxi đến nhà Trình Bình. Cô vừa vào cửa thì Đô Đô đang dụi mắt ngồi trên ghế sofa.
Trình Bình nhìn Diệp Phạm, mỉm cười.
"Mẹ con cháu thật có duyên, Đô Đô vừa tỉnh thì cháu đến."
Đô Đô thấy Diệp Phạm tới, xoay người, tuột từ trên ghế sofa xuống, chạy đến cạnh Diệp Phạm.
"Mẹ."
Diệp Phạm ôm Đô Đô, hôn lên mặt bé một cái.
"Trình Di, phiền cô quá."
Giọng điệu Diệp Phạm chân thành, cô rất cảm kích Trình Bình.
Trình Bình lắc đầu: "Có gì đâu, Đô Đô đáng yêu như thế, cô rất thích bé."
Nghiêm Tiểu Tiểu nghe Diệp Phạm nói vậy thì quýnh lên, cô bé sợ Diệp Phạm không dẫn Đô Đô tới nữa.
Nghiêm Tiểu Tiểu bên cạnh tiếp lời: "Cháu thích Đô Đô lắm. Cô Diệp để Đô Đô chơi ở nhà chúng ta được không?"
Nghiêm Tiểu Tiểu cũng không có bạn bè, Đô Đô đến thì cô bé cười nhiều hơn bình thường.
Mỗi lần Đô Đô không đến, Nghiêm Tiểu Tiểu đều lặp đi lặp lại hỏi Trình Bình, lẩm bẩm suốt ngày.
Nếu Đô Đô có thể ở nhà họ luôn thì tốt quá.
Đô Đô trong ngực Diệp Phạm ngẩng đầu lên, bé cũng nghiêm trang nói: "Con cũng thích chị và bà."
Vì lời Đô Đô nói mà trong phòng cười vang.
Dưới sự mời mọc của Trình Bình, Diệp Phạm và Đô Đô ở lại ăn cơm tối.
Đến tối muộn, Diệp Phạm và dì Lý mới ôm Đô Đô về nhà.
...
«Đi du lịch nào» bắt đầu ghi hình.
Trước một tuần xuất phát, không may là sức khỏe Lý Quỳnh không tốt.
Tổ tiết mục đã bàn với đoàn đội của Lý Quỳnh, chỉ đành hủy lịch trình tạm thời. Kì này Lý Quỳnh không tham gia, kì sau rồi nói.
Vì thiếu một nữ khách mời nên lại phải mời thêm một người.
Nhưng việc chọn nữ khách mời rất quan trọng. Đầu tiên,danh tiếng người này không thể cướp đi lưu lượng của tiểu hoa Đường Cẩm và người đang hot Diệp.
Sau đó, đoàn đội nữ khách mời này nhất định phải khiêm tốn, trước kia chưa từng gây sự.
Lần du lịch này, ảnh đế Hạ Hàn sẽ xuất hiện, rating đã có bảo đảm. Tổ tiết mục hi vọng trong chuyến du lịch lần này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tin Lý Quỳnh không tham dự vừa truyền ra, mấy công ty đều ngo ngoe muốn nhét nghệ sĩ nhà mình vào.
Người từng đυ.ng độ với Đường Cẩm, bị loại; người từng có sandal mà đỏ cũng bị loại...
Cuối cùng cũng chọn được người thích hợp nhất.
Mạch Như Hương.
Mạch Như Hương, nói cô ta đẹp thì cũng không phải đặc biệt đẹp. Nói cô ta khó coi thì ngẫu nhiên có thể tìm được vài chỗ đẹp mắt.
Đơn giản mà nói, cô ta chính là người phổ thông trong đám nữ minh tinh đông đảo. Diện mạo không thể gây hot, tính cách điềm đạm.
Từ dung mạo đến tính cách, Mạch Như Hương không chỗ nào xuất sắc. Vẻ đẹp của Cố Nhã Thần và Đinh Nhược Nghi cũng có thể dìm cô ta đến không còn gì.
Vì vậy cô ta trong giới giải trí lăn lộn đã sáu năm vẫn không hot nổi.
Có thể tham gia cùng một chương trình thực tế với nhiều minh tinh đang hot như vậy đối với Mạch Như Hương mà nói coi như cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Dưới sự quan tâm của bao người, kì thứ 2 của «Đi du lịch nào» cũng bắt đầu.
Vì có kinh nghiệm lần trước nên fans đều đã nghe được tiếng gió. Họ chờ nhóm khách mời tham gia chương trình thực tế này ở sân bay.
Lúc xe Diệp Phạm đến sân bay, fans nhiệt liệt hoan nghênh.
Giống như lần trước, Diệp Phạm mặc cũng rất đơn giản.
Áo T-shirt trắng với quần jean, cả người nhẹ nhàng mà năng động xinh đẹp.
Vì phải ghi chương trình nên Diệp Phạm củ chào hỏi qua fans rồi nhanh chóng vào sân bay.
Không ngờ khoảng mười lăm phút sau, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi đi đến.
Xe ngừng lại, người bước xuống xe lần này là Hạ Hàn.
Hạ Hàn mặc áo T-shirt đen với quần jean.
Đại khái vì đi du lịch nên anh cũng mặc rất đơn giản.
Nhưng ai cũng biết trang phục này sẽ thành thời thượng.
Nhưng khi Diệp Phạm và Hạ Hàn xuất hiện cũng khiến đám fan CP chú ý.
Bọn họ thường phát hiện những thứ mà người bình thường không thấy.
Áo T-shirt đen, áo T-shirt trắng, trong mắt fan cp thì chính là quần áo đôi!
Hai người họ còn một trước một sau đến sân bay, thật sự không thể không khiến người ta nghĩ nhiều. Rốt cuộc là trùng hợp hay là cố ý?
Thế là, ảnh của Hạ Hàn và Diệp Phạm nhanh chóng được truyền lên mạng.
Ảnh hai người đặt cạnh nhau, trong khoảng thời gian ngắn đã có hơn 10 nghìn lượt chia sẻ.
"Đã hai tháng không được ăn kẹo của vợ chồng Dạ Hàn rồi, vui đến chảy nước mắt."
"Không nói chuyện nửa câu cũng có thể rải kẹo đường. CP này cũng quá lợi hại."
"Cô biết gì chứ, ngoại trừ idol Tề Thuật của tôi thì đại thần Hạ chưa từng gần gũi ai. Vì vậy chỉ cần anh ấy xuất hiện cùng Diệp Phạm đã là phát kẹo rồi!"
Chỗ họ đến du lịch là đảo Santorini ở Hi Lạp.
Vì tổ tiết mục «Đi du lịch nào» đã bị giáo huấn nên giờ quyết định nghe hết theo ý muốn của người xem.
Dù sao, rating mới quan trọng. Hơn nữa người xem càng ngày càng thông minh, nhất định phải khiến họ hài lòng thị chương trình mới có thị trường.
Trước khi xuất phát, tổ tiết mục đã mở cuộc bỏ phiếu trên mạng, để cư dân mạng chọn chỗ họ hi vọng nhóm khách mời đến nhất.
Bỏ phiếu suốt một tuần mới kết thúc.
Đảo Santorini* này là 1 trong 5 địa điểm được bỏ phiếu nhiều nhất.
Đảo Santorini: là một hòn đảo ở miền nam biển Aegean, nằm cách 200 km về phía đông nam của đại lục Hi Lạp. Đây là đảo lớn nhất của một quần đảo nhỏ, có hình dạng hình vòng tròn và là tàn dư của một miệng núi lửa. Hòn đảo được mệnh danh là thiên đường của xứ Hi Lạp.
Nhưng tin tức vừa công khai, cư dân mạng lại chú ý chuyện khác, CP này muốn đi biển Aegean!
"Tổ tiết mục tốt lắm, chọn thánh địa mà các cặp vợ chồng muốn hưởng tuần trăng mật. Tôi sẽ trắng trợn nhìn chi phí yêu đương."
"Tôi nghĩ có thể họ đang bổ sung hôn lễ vợ chồng Dạ Hàn cho chúng ta đó. Xoa tay chờ đợi!"
"Ha ha ha lầu trên nằm mơ giữa ban ngày vui nhỉ. Tỉnh nào, nhìn mấy giờ rồi?"
"Tuyên bố trước, tôi chỉ là người qua đường. Hôm nay lúc chờ idol tôi ở sân bay thấy Diệp Phạm và Hạ Hàn trước sau đến sân bay!"
"Theo đuổi tỉnh táo, mọi người lý trí chút, đừng gán ghép như thật được không?"
Trên mạng bàn luận đến khí thế ngút trời, tổ tiết mục càng vui mừng.
Xem ra, kế hoạch lần này đúng rồi. Phải đặt trọng điểm lên người Hạ Hàn và Diệp Phạm.
Đương nhiên cũng không thể quá rõ ràng, dấu vết kịch bản trong chương trình thực tế lộ rõ quá sẽ khiến người xem phản cảm.
Kì này, tất cả xem sắc mặt quần chúng thì hơn.
Trải qua chuyến bay dài dằng dặc, đoàn người đã đến Hi Lạp.
Bọn họ quanh đi quẩn lại, chuyển máy bay ở Athens, giày vò một lúc lâu mới tới Santorini.
Hạ Hàn và mấy người Diệp Phạm đi vào phòng mà tổ tiết mục đã sắp xếp.
Giống như lần đầu, phải chọn ra một người quản tiền.
Bọn họ dựa theo quá trình bình thường tiến hành bỏ phiếu.
Bỏ phiếu xong, nhân viên thống kê danh sách.
Đạo diễn mới rất hòa nhã, nhìn kết quả bỏ phiếu trong tay.
"Mọi người rất thống nhất."
"Mọi người đoán ai được nhiều phiếu bầu nhất?"
Nhóm khách mời cười, trăm miệng một lời đọc một cái tên.
"Diệp Phạm."
Đạo diễn mới cất tờ giấy, nhìn lướt qua nhóm khách mời: "Đây là kì thứ hai, khác với kì thứ nhất một chút."
"Tổ tiết mục đã bàn qua, quyết định cho hai khách mời quản tiền."
Mọi người sững sờ, vì sao không nói với họ ngay từ đầu. Giờ lại phải bỏ phiếu lần nữa sao?
Đạo diễn không nói gì, ngược lại trực tiếp nhìn Hạ Hàn: "Hạ Hàn."
"Tổ tiết mục nghĩ chắc cậu có thể đảm nhiệm, cậu thấy sao?"
Chuyện này vốn đã sắp xếp xong xuôi.
Diệp Phạm nao nao, quay đầu lại.
Ánh mắt cô nhàn nhạt, nhìn Hạ Hàn cách đó không xa.
Cô đúng lúc đối mắt với Hạ Hàn.
Ánh mắt họ vô ý chạm nhau.
Bầu không khí như ngưng lại một lát.
Đôi mắt đen nhánh của Hạ Hàn nhìn Diệp Phạm, ánh mắt hơi dao động.
Trong mắt anh như có thâm ý nhưng lời nói lại như không hề quan tâm.
"Được, tôi quản tiền cùng Diệp Phạm."
Nhóm khách mời tản ra, trở về phòng mình.
Không biết do sự sắp xếp của tổ tiết hay thật sự do ngẫu nhiên rút trúng phòng như vậy.
Phòng Diệp Phạm và Hạ Hàn sát cạnh nhau.
Đêm đã khuya, ánh trăng xuyên qua hành lang.
Diệp Phạm đi đến cửa phòng, chưa đẩy cửa vào.
Tay cô đặt trên cửa, tiếng bước chân đằng sau dừng lại.
Diệp Phạm nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc sau lưng.
Giọng Hạ Hàn trong đêm im ắng rất rõ ràng.
"Ngủ ngon."
Động tác Diệp Phạm dừng lại, xoay người nhưng chỉ thấy bóng lưng của Hạ Hàn.
Anh đẩy cửa phòng ra, vào phòng.
...
Tối hôm qua Diệp Phạm đã chọn mấy nhà hàng nổi tiếng, bàn bạc với mọi người để chọn một nhà hàng.
Ngày hôm sau, một đoàn người ra ngoài. Họ đã gọi xe trước rồi nên có thể trực tiếp lên xe.
Đinh Nhược Nghi lên xe trước, sau đó là Đường Cẩm và Cố Nhã Thần.
Diệp Phạm lên xe, ngồi cạnh Đinh Nhược Nghi. Đinh Nhược Nghi là người tốt, Diệp Phạm chung đυ.ng với cô ấy rất thoải mái.
Hạ Hàn lên xe cuối cùng.
Trên xe còn mấy chỗ. Sau lưng Mạch Như Hương và Diệp Phạm đều có chỗ trống.
Hạ Hàn lên xe, nhìn quanh rồi dừng trên mặt Diệp Phạm vài giây.
Rồi anh trực tiếp đi tới.
Hạ Hàn đi qua chỗ Mạch Như Hương, không hề ngồi xuống. Anh tiếp tục đi về phía trước rồi dừng chân sau lưng Diệp Phạm.
Hạ Hàn ngồi đằng sau Diệp Phạm.
Xe khởi động, chậm rãi đi. Không biết là vô tình hay cố ý, ánh mắt Hạ Hàn kiểu gì cũng sẽ lơ đãng nhìn Diệp Phạm.
Vóc dáng Diệp Phạm mảnh mai, tóc đen nhánh mềm mại, nhẹ nhàng rũ trên vai.
Làn da trên cổ nhẵn nhụi, trắng như tuyết, như ẩn như hiện.
Đôi lúc Diệp Phạm sẽ nghiêng mặt nói chuyện với Đinh Nhược Nghi.
Khóe môi cô nở nụ cười.
Hạ Hàn nhìn Diệp Phạm rồi rời đi rất nhanh.
Nếu chiếu trên màn ảnh thì cũng chỉ thấy Hạ Hàn đang nhìn phía trước, không chú ý Diệp Phạm.
Dáng vẻ anh lạnh nhạt như bình thường.
Hạ Hàn nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ.
Xe dừng lại, đoàn người Diệp Phạm xuống xe.
Họ đến vào giờ ăn trưa, nhà hàng có rất nhiều người nhưng họ vẫn tìm được chỗ ngồi.
Mấy người ngồi xuống, Hạ Hàn ngồi cạnh Diệp Phạm.
Diệp Phạm đưa thực đơn cho nhóm, hỏi: "Mọi người muốn ăn gì?"
Đinh Nhược Nghi: "Tớ gì cũng được."
Cô ấy không nghiên cứu đồ ăn mấy.
Sau khi xảy ra vụ đó thì Đường Cẩm cũng chịu làm người khiêm tốn.
Cô ta cũng không đối nghịch với Diệp Phạm: "Tôi cũng tùy ý."
Giờ chỉ còn lại Mạch Như Hương.
Rõ ràng lời do Diệp Phạm hỏi nhưng Mạch Như Hương lại không trả lời Diệp Phạm. Cô ta nhìn Hạ Hàn, giọng ngọt ngào.
"Hạ Hàn, anh quyết định đi."
Người khác không cảm thấy gì nhưng Diệp Phạm rất nhạy cảm. Cô nhìn Mạch Như Hương một lúc rồi nhìn chỗ khác, không nói gì.
Hạ Hàn không nhìn Mạch Như Hương. Anh đọc qua thực đơn, gọi nhân viên phục vụ tới, đọc vài món ăn.
Đây đều là mấy món nổi nhất trong nhà hàng này.
Gọi đồ ăn xong, Cố Nhã Thần bắt đầu tìm chủ đề trò chuyện. Khoảng thời gian trước, chuyện Diệp Phạm bị bôi đen quá ầm ĩ, bọn họ cũng an phận hơn nhiều.
Cố Nhã Thần không nhằm vào Đinh Nhược Nghi, Đường Cẩm cũng yên tĩnh khác thường. Diệp Phạm và Đinh Nhược Nghi vốn là người ít nói. Bữa cơm này vô cùng yên ổn.
Đây là bầu không khí hài hòa mà tổ tiết mục muốn.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Phạm nói: "Tôi đi trả tiền."
Cô đứng dậy, đi về quầy thu ngân.
Diệp Phạm cầm tờ đơn, đưa cho thu ngân. Cô lấy túi ra, chuẩn bị trả tiền.
Lúc này, thu ngân lại nói: "Đã có người trả tiền giúp cô rồi ạ."
Diệp Phạm ngây người, khựng lại.
Thu ngân chỉ bàn sau lưng Diệp Phạm, nói: "Chàng trai kia đã trả giúp cô."
Diệp Phạm quay người, nhìn sang.
Bàn đó toàn mấy chàng trai ngoại quốc, còn rất trẻ.
Một người trong đó nhìn cô, đôi mắt đầy ý cười.
Mấy người khác đẩy cậu ta thì cậu ta mới đứng lên, đi đến trước mặt Diệp Phạm.
Chàng trai ngoại quốc tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Michael."
Cậu ta nhìn Diệp Phạm, trong mắt tràn đầy kinh diễm: "Cô gái này, tôi có thể làm bạn với cô không?"
Diệp Phạm hơi lúng túng.
Cô không ngờ sẽ có người bắt chuyện với cô, còn trả tiền giúp cô.
Chàng trai này lại nhiệt tình như vậy, cô không biết phải làm sao.
Lúc Diệp Phạm đi trả tiền, Mạch Như Hương luôn nói chuyện với Hạ Hàn nhưng Hạ Hàn rất lạnh nhạt.
Đang nói chuyện, ánh mắt Hạ Hàn vô tình hay cố ý nhìn Diệp Phạm, chú ý động tĩnh chỗ cô.
Lúc Diệp Phạm trả tiền, cô đứng ở quầy thu ngân rất lâu, cứ như có chuyện gì xảy ra nên chậm trễ.
Một lát sau, có một anh chàng ngoại quốc đi đến cạnh Diệp Phạm, đang nói chuyện với Diệp Phạm.
Hạ Hàn nheo mắt, bỗng đứng dậy.
Hạ Hàn rời khỏi chỗ ngồi, đi đến chỗ Diệp Phạm.
Hạ Hàn đi đến cạnh Diệp Phạm, anh nhìn qua anh chàng ngoại quốc kia, sắc mắt lạnh lùng.
Sau đó, anh cúi đầu nhìn Diệp Phạm, trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Phạm nhìn Hạ Hàn, không biết vì sao mà cô lại thở phào.
Diệp Phạm nhìn Hạ Hàn: "Anh ấy trả tiền hộ chúng ta."
Michael nhìn Diệp Phạm rồi lại nhìn Hạ Hàn, cậu chàng nghĩ hai người là một cặp.
Bởi ngoại hình hai người trông khá xứng đôi.
Trong lòng Michael hơi tiếc hận, nhưng cậu chàng vẫn hỏi một câu.
"Hai vị..."
Hạ Hàn không trả lời Michael, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Chúng tôi đang ghi hình."
Câu nói hời hợt, giải thích qua bọn họ chỉ đang ghi hình thôi.
Nhưng thật ra anh cũng không phủ nhận suy nghĩ của Michael.
Thâm ý trong đó người khác không hiểu.
Hạ Hàn cầm lấy ví tiền trong tay Diệp Phạm, tay anh lơ đãng chạm vào đầu ngón tay của Diệp Phạm.
Diệp Phạm khẽ giật mình, cụp mắt.
Hạ Hàn lấy tiền đưa cho Michael: "Chương trình có quy định chúng tôi phải dùng kinh phí chương trình cho để trả tiền."
"Nếu có ai trả tiền hộ chúng tôi thì tức là phá hủy nguyên tắc của chương trình."
Michael tỏ vẻ đã hiểu, cậu chàng nhận tiền, mỉm cười: "Vậy tôi có thể chụp một tấm hình với cô không?"
Diệp Phạm đồng ý.
Chụp ảnh thôi mà, không sao cả.
Một giây sau, Hạ Hàn không nhanh không chậm nói.
"Xin lỗi, tổ tiết mục có quy định. Chúng tôi không thể chụp ảnh chung với người khác."
Hạ Hàn nhìn Michael chằm chằm, giọng điệu lạnh lẽo.
"Số điện thoại, ảnh chụp của cô ấy."
"Cũng không thể cho anh."