🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hà Hiểu Vân lại lên núi hái sơn tra làm sơn tra khô cho Ngụy Kiến Vĩ, nhưng sơn tra còn chưa phơi xong thì trong nhà đã có chuyện, Phùng Thu Nguyệt sinh sớm.
Đêm trước đổ một trận mưa nhỏ, mặt đất ẩm ướt, cô không để ý nên bị trượt, mặc dù không ngã nhưng bị giật mình, không lâu sau thì bụng bắt đầu đau.
Cũng may trước giờ cô luôn khỏe mạnh, tháng cũng gần đủ nên sau khi bà đỡ đến thì thuận lợi sinh ra một bé gái kháu khỉnh.
Trong nhà loạn nháo nhào, vừa mừng vừa sợ, chỉ có Vương Xuân Hoa coi như trấn định, chỉ huy Ngụy Kiến Quốc đi báo cho nhà mẹ vợ, bảo Ngụy Chấn Hưng trông Ngụy Viễn Hàng không cho thằng bé chạy lung tung, bà với con dâu thứ hai thì chăm sóc con dâu cả và cháu gái.
Chờ người nhà mẹ đẻ Phùng Thu Nguyệt chạy đến thì mọi thứ đều đã thỏa đáng, bé gái được bọc kín nằm ngủ bên cạnh mẹ, Phùng Thu Nguyệt cũng đã thay quần áo sạch sẽ, tựa ở đầu giường nghỉ ngơi.
Mẹ Phùng cầm theo bao lớn bao nhỏ, bên trong có đồ chuẩn bị cho con gái ở cử như trứng gà, đường đỏ các thứ, cũng có quần áo, tã cho cháu ngoại. Bà vốn định hai ngày nữa sẽ đến, nào biết lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Lúc bà đến hốc mắt đỏ ửng, nhìn thấy con gái không sao mới lau nước mắt. Người làm mẹ hiểu rõ nhất nỗi đau đớn khi sinh, nhất là con mình thì càng lo lắng hãi hùng.
Sắc mặt Phùng Thu Nguyệt hơi trắng bệch nhưng tinh thần thì khá tốt: "Mẹ, chị dâu, mọi người ngồi đi."
Mẹ cô lau nước mắt, không nói gì. Chị dâu cô vỗ ngực nói: "Thu Nguyệt, em dọa hết cả nhà, Kiến Quốc mới nói thì mẹ bát cũng đánh rơi."
Phùng Thu Nguyệt cười nói: "Xem ra lần sau con phải đền cho mẹ cái bát mới được."
"Con bé này, còn có tâm tình nói giỡn." Phùng mẫu rốt cuộc hòa hoãn được cảm xúc, "Con nói coi sao lại không cẩn thận như vậy? Cũng đã chín tháng rồi chỉ còn mấy ngày mà cũng không biết cẩn thận, nếu như xảy ra chuyện gì thì muốn khóc cũng không kịp."
Chị dâu cô vội nói: "Đừng nói cái này nữa mẹ, Thu Nguyệt bây giờ không phải rất tốt sao? Mẹ xem Tiểu Niếp Niếp của chúng ta này, ngủ thật ngoan."
Mắt mẹ Phùng thì nhìn cháu ngoại nhưng miệng thì vẫn nói con gái mấy câu, sau đó thì bắt đầu dặn dò cô ở cữ phải chú ý cái gì, đứa nhỏ mới sinh thì phải chăm sóc thế nào.
Bà vốn định ở lại chăm sóc con gái, nhưng mà lúc đi quá vội nên trong nhà chưa an bài tốt, mà bà thông gia làm việc quả thực rất chu đáo, lúc này mới an tâm. Lúc trời sắp tối thì đi về, chuẩn bị hôm sau lại đến.
Cơm tối nấu xong Hà Hiểu Vân bưng riêng một phần cho Phùng Thu Nguyệt, sản phụ không thể gặp gió, trong lúc ở cữ đều ăn trong phòng.
"Hiểu Vân, khoảng thời gian này làm phiền em." Phùng Thu Nguyệt nói.
Tiểu bảo bảo ngủ rất say, Hà Hiểu Vân lại gần nhìn, nghe thấy vậy thì cười nói; "Chị còn khách khí nữa thì em sẽ giận đó."
Phùng Thu Nguyệt cũng cười, "Đừng giận đừng giận."
"Lúc nãy đại ca muốn bưng cơm cho chị nhưng mẹ bảo anh ấy ăn trước, đêm còn phải chăm sóc chị và bảo bảo. Chị không biết chứ lúc chị sinh em thấy mắt đại ca đỏ rực, nước mắt cũng sắp rơi xuống."
"Cũng thật mất mặt." Phùng Thu Nguyệt miệng ghét bỏ nhưng trong mắt lại mang theo cười.
Bận rộn cả một ngày, buổi tối nằm trên giường Hà Hiểu Vân thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm.
"Em gái sao lúc nào cũng ngủ vậy mẹ?" Ngụy Viễn Hàng vuốt chăn nhỏ hỏi.
Hà Hiểu Vân nghiêng người sang, nhìn đứa nhỏ nói: "Ngủ nhiều mới có thể cao lên, em gái nhỏ như vậy đương nhiên phải ngủ nhiều rồi."
"Cao rồi là có thể chơi với con sao?"
"Đúng rồi, nhưng mà em gái dù có cao lên thì cũng vẫn nhỏ hơn con, con phải bảo vệ em đó, biết không nào?"
Đứa nhỏ gật đầu thật mạnh: "Con là anh, con sẽ bảo vệ em!"
Hà Hiểu Vân cười chọc chọc má thằng bé: "Khoảng thời gian này bà nội phải chăm sóc bác và em, mẹ cũng phải làm việc, con đã lớn, phải ngoan ngoãn nghe lời, đi theo ông nội, không được chạy lung tung cũng không thể đi tới bờ sông một mình, biết chưa?"
"Con biết rồi, mẹ đã nói nếu một mình con tới bờ sông, rơi xuống rồi thì sẽ không gặp lại được mẹ nữa."
"Thật thông minh, xem ra Hàng Hàng làm anh trai đúng là trưởng thành rồi." Hà Hiểu Vân tâng bốc thằng bé, đứa nhỏ vô cùng vui sướиɠ.
"Vậy con có thể ôm em gái sao?"
"Bây giờ còn chưa được, người em gái quá mềm, không cẩn thận sẽ bị thương, con chỉ có thể nhìn, nói chuyện với em, không thể ôm cũng không thể sờ quá mạnh."
Ngụy Viễn Hàng liền nói: "Giống như thật nhàm chán."
Nghe giọng điệu thằng bé như ông cụ non, Hà Hiểu Vân buồn cười nói: "Con là thú vị nhất dược chưa, nhanh ngủ đi."
Trong đêm là Ngụy Kiến Quốc chăm sóc vợ con, ban ngày có Vương Xuân Hoa và Hà Hiểu Vân, Mẹ Phùng cũng thường xuyên đến. Trừ mấy ngày đầu hơi rối ren chút thì sau này mọi người đều thích ứng rất nhanh.
Mùa thu hoạch sắp đến, Vương Xuân Hoa quyết định đem heo tới trạm thực phẩm.
Hộ nào nuôi heo thì phải hoàn thành nhiệm vụ thu mua thống nhất của quốc gia, tức bán một để lại một, nếu như nuôi hai con thì phải nộp một con cho quốc gia, nếu chỉ nuôi một con vậy thì bán một nửa để lại một nửa.
Mà thu mua heo cũng có tiêu chuẩn, cân nặng phải hơn sáu mươi ký mới được. Hiện nay heo được cho ăn đều là cỏ heo, dây khoai lang, cám, vốn không béo bao nhiêu, càng nuôi càng ăn nhiều mà lại không nặng thêm, cho nên rất nhiều nhà đều là heo vừa đủ nặng thì vội đem tới trạm thực phẩm, sợ nuôi tiếp sẽ lỗ.
Trước kia Ngụy gia thường nuôi heo tới cuối năm, sau khi gϊếŧ thì làm thành thịt khô*, đủ năm sau ăn từ từ được nửa năm. Nhưng bây giờ Phùng Thu Nguyệt ở cử, thiếu đi một sức lao động, còn thêm một đứa bé phải chăm sóc, ngày mùa thu hoạch lại ngay trước mắt, trong nhà thật sự không rảnh để ý tới heo, sợ không cho ăn đủ lại sụt ký thế nên liền đưa tới sớm hơn cho xong nhiệm vụ.
*腊肉 Ngụy Chấn Hưng và Ngụy Kiến Quốc dùng xe ba gác trong nhà đẩy heo, sáng sớm xuất phát buổi chiều mới trở về.
Sau khi về nhà, Vương Xuân Hoa đưa cho nhà hàng xóm chút gan heo, huyết heo, sau đó cắt một nửa thịt thành miếng dài, chuẩn bị xát muối ướp gia vị để tránh bị hư.
"Năm nay thịt ướp sớm, đến sang năm Kiến Vĩ trở về cũng không biết có còn hay không." Vương Xuân Hoa bỗng nhiên nói. Mọi năm đón năm mới con trai thứ hai cũng không ở nhà, thịt heo trong nhà nó không được ăn mấy lần.
Bà nói làm Hà Hiểu Vân mới nhớ ra, sơn tra lúc trước làm cho Ngụy Kiến Vĩ còn chưa gửi đi, mà gần đây trong nhà bề bộn nên cô cả thư cũng quên hồi âm cho anh.
Anh sẽ không trông mong đâu nhỉ? Hà Hiểu Vân hơi chột dạ nghĩ, nhưng cũng không thể trách cô đúng không, không phải là quá nhiều chuyện phải làm sao.
Vương Xuân Hoa bảo cô đưa chút muối, kêu mà không thấy cô phản ứng thì gọi: "Hiểu Vân?"
"A?" Hà Hiểu Vân lấy lại tinh thần, vội đưa muối qua, sau đó nói: "Mẹ, không bằng con cho làm cho Kiến Vĩ chút thịt khô."
Làm nhiều chút đồ ăn cho anh đi, coi như bồi thường chuyện khoảng thời gian này sao nhãng anh.
Vương Xuân Hoa hỏi: "Trên đường đi có thể hư không?"
"Phơi khô một chút hẳn là không sao."
"Vậy được." Vương Xuân Hoa gật đầu, để lại hai miếng thịt ngon cho cô. Bà cũng không lo Hà Hiểu Vân sẽ làm hỏng đồ ăn, gần đây con dâu thứ hai phơi cái này phơi cái kia, dù sao đều là cho con trai mình, người trẻ có suy nghĩ của người trẻ, bà cần gì phải hỏi nhiều.
Hà Hiểu Vân liền đi cung tiêu xã mua chút nguyên liệu, bởi vì sơn tra là ngọt sợ Ngụy Kiến Vĩ ăn nhiều ngán nên cô chuẩn bị làm thịt khô ngũ vị hương* và thịt khô hương cay**.
*五香味的肉干 **香辣味的猪肉脯 Làm thịt ngũ vị hương, thịt heo đầu tiên ướp rượu rồi luộc lên, không cần luộc chín, vớt ra cắt thành miếng mỏng, sau đó tẩm ướp gia vị rồi đi hấp chín. Cuối cùng lấy ra phơi nắng, phơi xong lại hong khô mới tính hoàn tất.
Còn thịt hương cay thì băm thịt ra, càng nhuyễn càng tốt, sau đó trộn gia vị cho đều, rồi bỏ lên giấy dầu, dùng chày càn bột cán thành miếng mỏng, sau đó cũng hấp chín phơi khô.
Toàn bộ quá trình tốn hết mấy ngày, sau khi làm xong Hà Hiểu Vân nếm thử ra sao, con sâu thèm ăn Ngụy Viễn Hàng chạy loanh quanh bên người cô: "Mẹ mẹ, con cũng muốn ăn."
Hà Hiểu Vân cầm một miếng không cay lắm cho thằng bé: "Thịt khô này phải chia cho ba nhiều hơn một chút, ở nhà thì ít hơn, ba ở bên ngoài không có thịt ăn, chúng ta thì vẫn còn nhiều."
Ngụy Viễn Hàng nhăn nhăn mày: "Thôi được rồi."
"Phần ở nhà con cũng không thể ăn một mình, phải chia cho ông nội bà nội bác, nếu như chú út về thì cũng phải chia cho chú nữa."
"Nhiều người như vậy..." Tiểu hài tử chu miệng lên, cảm giác thật là không nỡ, nhưng vẫn bất đắc dĩ đồng ý, nghĩ nghĩ, hỏi: "Phải cho em gái sao mẹ?"
"Không thể, " Hà Hiểu Vân vội vàng nói, "Mẹ đã quên nói với con, em gái bây giờ chỉ có thể uống sữa, cái khác cũng không thể ăn, con không thể lén đút cho em có biết không?"
Đứa nhỏ nghiêng đầu: "Bởi vì em không có răng sao?"
"Đúng rồi, em không có răn nên không thể ăn đồ mà con ăn."
"Con biết rồi." Ngụy Viễn Hàng gật gật đầu, lại cắn miếng thịt khô, nhai nhai nhai, bỗng nhiên cảm thán: "Em gái thật là đáng thương."
Hà Hiểu Vân buồn cười xoa xoa đầu thằng bé.
Trong bộ đội, Lâm Nhạc Phi đoạn thời gian gần đây lại khá là đắc ý, anh ngoặt vào văn phòng Ngụy Kiến Vĩ, đáng khinh hỏi: "Lão Ngụy, sao em dâu còn chưa tới nhỉ?"
Thời gian trước báo cáo của lão Ngụy được phê, cũng chia nhà ở, anh thấy cậu ta cả ngày chạy tới chạy lui, lúc thì dọn dẹp, lúc thì mua thêm gia dụng, thể hiện ra cậu ta có bao nhiêu giỏi giang bao nhiêu bận rộn.
Lâm Nhạc Phi lúc ấy nói bao nhiêu lời chua thì trong lòng có bấy nhiêu hâm mộ, bởi vì người nhà lão Ngụy đã sắp theo quân, người ta lập tức sẽ có vợ con quây quần, mà anh thì còn rất xa xôi.
Kết quả đã hơn một tháng rồi mà vẫn không thấy em dâu tới, cũng không thấy lão Ngụy nhận được thư hay gì. Trong lòng Lâm Nhạc Phi nghĩ, chẳng lẽ hai vợ chồng trẻ cãi nhau nên em dâu bây giờ mặc kệ cậu ta luôn rồi?
Lấy tình chiến hữu mười năm của bọn họ ra thề anh tuyệt đối không có ý vui sướиɠ khi người gặp họa, chỉ là muốn nhìn bộ dáng lão Ngụy kinh ngạc, thuận tiện giễu cợt mà thôi.
Ngụy Kiến Vĩ liếc anh một cái, không nói gì, chẳng qua chậm rãi từ trong ngăn kéo lấy ra một gói thịt heo khô, lại lấy ra một gói sơn tra khô, lại lấy ra một gói thịt heo khô khác, sau đó chậm rãi, nhấm nháp từng món từng món.
"..." Nụ cười trên mặt Lâm Nhạc Phi từ từ ngưng đọng lại, mắt dần dần trừng lớn.
Nhiều đồ như vậy, lão Ngụy là lúc nào nhận được, sao anh lại không biết?!
Mà lại, vì sao có người có thể nhìn đáng đánh đòn như thế!