Đối với người làm lính trong bộ đội mà nói, bởi vì quanh năm không thể trở về nhà nên tình cảm tưởng niệm tích lũy theo tháng theo ngày, thư nhà gửi đến thường sẽ trở thành sự an ủi duy nhất.
Mỗi lần có người nhận được thư thì đều sẽ trở thành đối tượng được người khác hâm mộ, trước kia Lâm Nhạc Phi chính là người đi đường mang theo gió.
Anh kết hôn sớm, năm nay vừa ngoài ba mươi nhưng con trai lớn đã mười hai tuổi, đi học tiểu học mấy năm nên biết rất nhiều chữ, có thể viết thay cho mẹ. Mà tình cảm của Lâm Nhạc Phi và vợ rất tốt, vợ chồng từ khi còn trẻ, ở bên nhau hơn chục năm, nếu không phải trong nhà có người lớn cần phải chăm nom thì vợ con anh đã sớm đi theo quân.
Có những nguyên nhân này nên trên cơ bản Lâm Nhạc Phi và trong nhà mỗi tháng trao gửi một phong thư, vì thế trước mặt người khác anh rất đắc ý, mỗi ngày bốc phét khoe khoang vợ mình có bao nhiêu nhớ nhung bao nhiêu không nỡ mình.
Nhưng mà gần đây, anh cảm giác sự ưu việt của mình gặp phải uy hϊếp.
Vấn đề ở chỗ lão Ngụy.
Trước đây lão Ngụy hai ba tháng mới có một phong thư, giống như những người khác trong bộ đội, không có gì nổi bật, không có chút cảm giác tồn tại nào. Nhưng năm nay sau một chuyến trở về nhà thì không biết là được tiêm máu gà* hay làm sao mà mới trở lại bộ đội không tới hai ngày đã bắt dầu viết thư, sau đó nhận thư, lại viết, lại nhận, tần suất cao đến mức dọa Lâm Nhạc Phi đang ngồi trên bảo tọa.
*打鸡血: Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy. Khiến cho người ta có cảm giác vô cùng nguy cơ chính là lão Ngụy bây giờ không chỉ nhận thư mà cậu ta còn nhận cả bưu kiện.
Lâm Nhạc lúc này đang cầm thư mới nhận từ cổng, lá thư mỏng dính bên tay trái là của mình, gói đồ căng phồng bên tay phải là của Ngụy Kiến Vĩ.
So sánh hai bên liền thấy chênh lệch.
Lần đầu tiên cảm nhận được tâm tình hâm mộ ghen tị lúc mình nhận được thư của các chiến hữu khác.
Lúc Ngụy Kiến Vĩ mở túi ra Lâm Nhạc Phi ở ngay tại trong văn phòng anh, lề mà lề mề không chịu đi.
"Lão Ngụy, em dâu gửi cho cậu cái gì vậy? Một gói to như vậy, tôi thấy còn rất nặng."
Ngụy Kiến Vĩ không trả lời, mặc dù không phải hai phong thư trong dự đoán nhưng gói đồ đủ để bù lại tiếc nuối, anh không nhanh không chậm mở ra, tâm tình rõ ràng vui vẻ.
Trước mắt là cái túi giấy dầu, bên dưới là phong thư, anh để túi giấy qua bên cạnh, mở thư ra, một tấm hình trượt ra cùng với lá thư.
Không ngờ tới sẽ có hình nên Ngụy Kiến Vĩ hơi khựng lại rồi mới cầm lên.
Đó là hình chụp chung của hai mẹ con. Đứa nhỏ bởi vì quá thấp nên không thể không đứng lên ghế, một tay giữ chặt mẹ, nhìn vào ống kính cười chỉ thấy răng không thấy mắt. Hà Hiểu Vân ở sau lưng thằng bé cũng nhìn về phía ống kính, mắt cong cong, cười dịu dàng.
"Tôi xem xem!" Lâm Nhạc Phi bỗng nhiên rút đi tấm hình.
"U, đây không phải em dâu và cháu trai sao? Người nhà cậu chụp hình thật đẹp."
Kỳ thật Lâm Nhạc Phi thấy chỉ dùng từ đẹp còn chưa đủ để miêu tả. Vợ lão Ngụy quả thực còn xinh đẹp hơn nữ đồng chí đoàn văn công tới biểu diễn, nhưng mà để tránh cho lão Ngụy ghen lên mình nên mới nuốt hết mấy lời khen ngời khác vào trong bụng.
Anh cầm tấm hình liền muốn đi ra ngoài, "Tôi đi cho lão Vương xem."
Ngụy Kiến Vĩ sao có thể cho anh toại nguyện, đi mấy bước dài, tóm lấy Lâm Nhạc Phi tại cửa ra vào, cướp tấm hình về lại.
"Ai ai mau buông tay mau buông tay!" Lâm Nhạc Phi đau đến hô lên, "Đến nỗi vậy sao, nhìn có tấm hình của cậu thôi mà xém chút nữa bẻ gãy tay tôi."
"Để cho anh nhớ lâu." Ngụy Kiến Vĩ nói.
Những người này muốn nhìn hình vợ anh không phải ngày một ngày hai, nếu như thật sự bị bọn họ truyền đi xem thì có trời mới biết khi nào mới có thể về lại tay anh.
Anh lại nhìn thêm mấy lần mới để tấm hình vào trong ngăn kéo để văn kiện, khóa lại rồi mới mở túi giấy ra, vừa ăn đào vừa đọc thư, không còn gì hài lòng hơn.
Lâm Nhạc Phi nhìn đỏ cả mắt, đi tới bốc lấy một miếng đào khô, bỏ vào miệng nhai nhai, chua chua ngọt ngọt, hương vị khá ngon, thế là lại bốc cái nữa.
Lúc lấy đến miếng thứ ba thì tay anh bị người ta đẩy ra, Ngụy Kiến Vĩ lạnh lùng nói: "Muốn ăn thì bảo người nhà anh làm."
Quả đào vốn nhiều nước, mười ký đào của Hà Hiểu Vân gọt vỏ bỏ hột, sau khi phơi khô thì cũng không còn lại bao nhiêu, còn để lại một nửa cho Ngụy Viễn Hàng, đến tay Ngụy Kiến Vĩ lại càng ít. Đừng nhìn một gói lớn nhưng ăn ăn một lúc là hết cái vèo.
"Xem cậu hẹp hòi kìa!" Lâm Nhạc Phi trừng mắt, muốn tới giành nhưng ước lượng thực lực hiện tại không có phần thắng, cánh tay mới bị vặn ra sau lưng còn ê ẩm đâu, đành phải từ bỏ.
Nhưng anh lại ghen tị, càng nghĩ càng không chịu được, lúc viết hồi âm về nhà liền nói mình muốn ăn đào khô.
Đương nhiên chuyện sau đó bị vợ mình mắng cho một trận, nói anh tưởng nghĩ là có chắc, mùa này còn ăn đào khô cái rắm thì không đề cập tới cũng được.
Không chỉ Ngụy Kiến Vĩ phải bảo vệ đào mà Ngụy Viễn Hàng cũng vậy. Những người khác trong nhà không đến mức giành với thằng bé, nhưng trùng hợp cái là gần đây Ngụy Kiến Hoa được nghỉ hè, luận tham ăn thì cậu và cháu mình ngang tài ngang sức.
"Bà nội, chú cướp đào của con!" Mấy ngày nay trong nhà thường xuyên nghe thấy tiếng mắc vốn.
Vương Xuân Hoa dạy dỗ con trai út: "Con đã bao lớn, sao không biết xấu hổ vậy hả!"
Ngụy Kiến Hoa rất tủi thân, "Vậy nhị ca lớn hơn con nhiều mà cũng có ăn."
"Nhị ca con là nhị tẩu làm cho nó, có giỏi thì con cũng tìm vợ về bảo nó làm cho." Vương Xuân Hoa nói.
Nghĩ lại thì Ngụy Kiến Hoa năm nay mười chín tuổi, ở nông thôn tuổi này kết hôn không tính là sớm.
Ngụy Kiến Hoa bị mẹ chặn họng không nói được gì liền quay đầu đi dụ cháu mình tiếp.
Hà Hiểu Vân cũng giảng đạo lý với đứa nhỏ: "Con còn nhiều như vậy chia một chút cho chú không được sao? Chú còn thường xuyên chơi với con đó."
Ngụy Viễn Hàng ôm cái hộp bánh quy bằng sắt, bên trong để chính là đào khô: "Con đã cho chú một cái, chú còn muốn thật nhiều thật nhiều, con sẽ hết mất tiêu!"
Cái đồ keo kiệt này, chỉ cho có một miếng mà nói cũng không thấy ngại. Hà Hiểu Vân cũng hơi hối hận, sớm biết vậy chia làm ba phần thì sẽ không có chuyện này, đáng tiếc lúc đó không nghĩ nhiều, bây giờ thì đứa nhỏ đã nhận định đào khô là mẹ làm cho mình và ba, phần của ba đã gửi đi thì phần còn lại đều là của mình, ai cũng không thể giành.
Thằng bé liền như ác long bảo vệ tiền vàng, ôm cái hộp bánh quy, mỗi lần Ngụy Kiến Hoa đến dụ dỗ thì cho một miếng, nếu như đối phương thừa dịp nó không để ý lấy thêm thì nó lập tức gọi bà nội.
Có hai tên dở hơi này ở nhà nên trong nhà không tịch mịch một chút nào.
Cách Thanh Thủy Hà hơn một ngàn cây số, trong quân doanh, một buổi sáng ngày nào đó, Ngụy Kiến Vĩ phát hiện đào khô của mình bị ít đi, mặc dù không nhiều nhưng anh lấy tay ước lượng là cảm giác được.
Có thể tùy ý ra vào văn phòng của anh, biết anh có đồ ăn, còn thèm nhỏ dãi không thôi thì trừ Lâm Nhạc Phi ra không còn ai khác.
Anh đi tìm anh ta tính sổ mới dược.
Vì thế, sáng hôm đó, những người trong quân doanh phàm là rảnh rỗi thì đều tụ tập lại xem náo nhiệt.
Doanh trưởng một không rõ ràng cho lắm, tiện tay túm một cậu lính lại hỏi: "Đây là đi đâu vậy?"
Tiểu binh chào một cái rồi mới dùng giọng điệu kích động nói: "Báo cáo, doanh trưởng hai và doanh trưởng ba muốn luận bàn một chút, ngay tại sân huấn luyện!"
"Lão Lâm với lão Ngụy?" Doanh trưởng một trừng mắt, "Lão Lâm điên rồi? Cậu ta không có việc gì đi chọc lão Ngụy?"
"Cái này..." Tiểu binh gãi gãi đầu, "Báo cáo! Nghe nói là đồ ăn người nhà doanh trưởng ba gửi cho anh ấy bị doanh trưởng hai ăn trộm!"
Người nhà Lão Ngụy...
Doanh trưởng một sờ sờ cằm, còn gửi đồ ăn cho cậu ta?
Anh đuổi tiểu binh đi: "Cậu đi đi, tôi đi văn phòng doanh trưởng ba một chuyến, cậu đừng rêu rao."
Nhìn lão Lâm bị đánh có gì đáng xem, không bằng đi tới chỗ lão Ngụy nhón chút gì ăn, dù sao cũng đã có người cõng nồi.
"...... A?" Tiểu binh ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại.