Chương 9

Tạ Vãn U buột miệng chửi thề: "Má nó!"

Tiểu Bạch giật bắn người, vỗ cánh tại chỗ.

Một người một vật nhỏ đều không kịp đề phòng bị đối phương làm cho giật mình.

Chờ vật nhỏ vỗ cánh bay đến một chỗ xa, Tạ Vãn U mới phản ứng lại, đây là nhân vật phản diện nhỏ mà nàng nhận nuôi ở dị giới này.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu quan sát vật nhỏ này.

Quả nhiên vật nhỏ này chính là một cục lông mềm mại, nhưng chỉ to bằng bàn tay, có một cái đuôi dài mảnh khảnh, lông trên đuôi rụng mất vài mảng, lông thô ráp xỉn màu, nhìn là biết bị suy dinh dưỡng.

Toàn thân nó bẩn thỉu, vì thế lông có màu xám trắng bẩn, vì không được chải lông kịp thời, những sợi lông đó trở nên rối bù, thậm chí nhiều sợi đã rối thành từng búi.

Tạ Vãn U không nhận ra nó là sinh vật gì, trông hơi giống mèo, nhưng trên đầu lại mọc một cặp sừng nhỏ màu đỏ sẫm, trên lưng còn có một đôi cánh nhỏ màu xám trắng dài bằng ngón tay.

Nói chung là vượt quá tầm hiểu biết của Tạ Vãn U.

Tạ Vãn U hỏi hệ thống: Đây là sinh vật gì vậy?

Hệ thống thần thần bí bí trả lời cô: [Liên quan đến nội dung ẩn, phải do ký chủ tự mình khám phá ~]

Tạ Vãn U: Không thể nói được sao? Nhưng tối qua ngươi đã trực tiếp nói với ta máu của Tiểu Bạch có tác dụng chữa bệnh mà?

[Chuyện này cho dù hệ thống không nói, cô cũng có thể nhanh chóng biết được từ tên phản diện nhỏ, không phải là bí mật gì]

Tạ Vãn U: Được rồi...

Hỏi hệ thống không có kết quả, Tạ Vãn U dứt khoát từ bỏ việc đoán xem Tiểu Bạch và cha của Tiểu Bạch là loài gì.

Tạ Vãn U thử ngồi dậy, thấy người không còn đau như vậy nữa, chắc là do máu Tiểu Bạch cho nàng uống hôm qua có tác dụng.

Nàng thử dò hỏi Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, con..."

Nàng còn chưa nói xong, Tiểu Bạch mở to đôi mắt màu xanh, cảnh giác nhìn chằm chằm vào nàng, nhanh chóng quay lưng về phía bức tường, để lại cho nàng một bóng lưng giận dỗi và một cái đuôi rụng lông.

Rõ ràng là không muốn nói chuyện với nàng.

Tạ Vãn U thở dài, nguyên chủ có quá nhiều tiền án, Tiểu Bạch không tin nàng là điều bình thường, bất kỳ ai bị người khác bắt nạt rất lâu, đều sẽ không tin người đó sẽ dễ dàng thay đổi.

Nàng đứng dậy, đi đến sau vật nhỏ, chống đầu gối ngồi xuống, vừa buồn cười vừa hỏi: "Thật sự không để ý đến nương nữa sao?"

Tạ Tiểu Bạch vẫn không quay lại, chỉ là lỗ tai giật giật, bướng bỉnh khẽ hừ một tiếng.

Nhưng trên thực tế, trong lòng nó không cứng rắn như vẻ bề ngoài.

Nó có chút sợ hãi, tối qua nó còn cắn tay nàng, theo như lúc bình thường, sớm đã bị Tạ Vãn U đánh chết rồi.

Nhưng hôm nay nó vừa tỉnh dậy, đã phát hiện ra mình đang ngủ trong lòng Tạ Vãn U.

Nương không những không đánh nó, còn để nó ngủ trong lòng... Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Có một khoảng khắc Tạ Tiểu Bạch thực sự cảm thấy nương đã thay đổi.