Chương 7

Rõ ràng là không thể.

Mà bây giờ vật nhỏ cũng đã có thể thành thạo đút máu cho nàng uống như vậy, không khó để nhận ra trước đây nguyên chủ đã đối xử với nó như thế nào.

Tạ Vãn U nhịn rồi lại nhịn, nhưng không nhịn được nữa mà chửi một câu: "Nàng ta không phải là người, thật sự là quá chó!"

Không trách trong tương lai vật nhỏ này lại hắc hóa, ngay cả người thân cũng đối xử với nó như cỏ rác, làm sao nó có thể có được tam quan bình thường.

Chân trước của vật nhỏ vẫn đang chảy máu, Tạ Vãn U không rõ cảm giác trong lòng mình, nhanh chóng ấn chặt quanh vết thương, cầm máu cho nó.

Trong căn phòng tối dần, chỉ có đôi mắt của vật nhỏ phản chiếu ánh sáng xanh lấp lánh trong bóng tối.

Giọng nó thoáng chút bất an: "Nương?"

Tạ Vãn U thở dài, dùng chút sức lực ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Sau này không cần cho nương uống máu nữa."

Tạ Tiểu Bạch không biết Tạ Vãn U lại muốn làm gì, nó rụt rè co móng vuốt ngồi trong lòng nàng, không dám cử động, lí nhí hỏi: "Tại, tại sao vậy? Nương không cần máu của Tiểu Bạch nữa sao?"

"Đúng vậy, không cần nữa." Tạ Vãn U vuốt ve đầu nó, hóa ra nó tên là Tiểu Bạch, sao trước đó nàng lại nhìn thấy một cục lông màu xám chứ?

Tạ Vãn U suy nghĩ rồi nói: "Ta... Nương đã biết như vậy là không đúng, sau này nương sẽ không làm vậy nữa."

Mặc dù Tạ Tiểu Bạch kiên định nói với minh, nương nhất định lại đang lừa nó, nương sẽ không biết cách thay đổi, nhưng nó vẫn không nhịn được hốc mắt chua xót, giọng nói non nớt cũng trở nên nghẹn ngào: "Nương nói... là thật sao? Nhưng, nhưng sao lại đột nhiên thay đổi?"

Bị đối xử thô bạo lâu như vậy, Tiểu Bạch đã không còn tin vào nương thất thường của mình nữa.

Có lẽ sẽ có những hình phạt kinh khủng hơn đang chờ đợi nó phía trước!

Nương không thể thay đổi đột ngột, nàng chắc chắn đang nghĩ cách lừa nó làm những điều kinh khủng hơn nữa!

Tạ Vãn U nhận ra vật nhỏ bỗng nhiên bắt đầu run rẩy kịch liệt, nàng sợ hết hồn, vội vàng sờ đầu nó: "Con người đều có thể thay đổi, có một từ gọi là nhận lỗi sửa đổi, bây giờ ta hiểu rồi, đánh đập Tiểu Bạch là không đúng, uống máu của Tiểu Bạch cũng không đúng, từ nay ta sẽ thay đổi hết, được không?"

Tạ Tiểu Bạch liều mạng lắc đầu, những giọt nước mắt nóng ấm rơi trên tay Tạ Vãn U.

Tạ Tiểu Bạch không biết liệu nương của những đứa trẻ khác có đối xử với chúng như vậy không, trước đây nó vẫn còn kỳ vọng hão huyền vào Tạ Vãn U, cẩn thận bò đến bên nàng, muốn nàng vuốt nhẹ đầu mình, nhưng cuối cùng cái nhận được chỉ là sự từ chối và lời mắng mỏ.

Dần dần, Tạ Tiểu Bạch có chút hiểu nhưng lại không hiểu, nương không yêu nó.

Nó là một tiểu dã loài, sinh ra không xứng đáng được yêu.

Vậy nó cũng không cần tình yêu thương của nương nữa

Nó cũng sẽ không tin lời nương nói nữa.

Tiểu Bạch khóc nức nở, tránh khỏi bàn tay đang vuốt ve đầu mình, nghẹn ngào nói: "Nương lừa con! Con sẽ không tin nương nữa!"