Chương 43

Tạ gia cũng ôm một tia hy vọng cuối cùng tìm người chẩn bệnh cho nguyên chủ, nhưng khi biết kinh mạch của nguyên chủ bị đứt đoạn tắc nghẽn, cho dù chữa khỏi cũng không chắc chắn có thể khôi phục lại tu vi như trước, nên đã hoàn toàn từ bỏ nàng ta.

Lâm chưởng quỹ nhìn thấy bộ quần áo cũ đã giặt đến bạc màu trên người Tạ Vãn U, bỗng nhớ đến hoàn cảnh hiện tại của Tạ Vãn U, nhất thời im lặng.

Vừa thương xót, vừa tức giận.

Hôm qua, sau khi Lâm chưởng quỹ phát hiện ra Tạ Vãn U là thiên tài luyện đan, tất nhiên đã phái người đi điều tra lai lịch của Tạ Vãn U.

Sau khi người điều tra mang tin tức trở về, ông ấy mới biết, hóa ra Tạ Vãn U chính là vị Tam tiểu thư đã lâu không xuất hiện của Tạ gia.

Sau khi chuyện xảy ra bốn năm rưỡi trước, Tạ gia ghét bỏ Tạ Vãn U mất mặt, đã ra mặt đè xuống mọi tin tức liên quan đến nàng, Lâm chưởng quỹ chỉ điều tra được trước đây Tạ Vãn U từng được một môn phái nào đó nhận làm đệ tử, nhưng vào một ngày nào đó lại trở về Tạ gia, từ đó mất tích.

Lúc đó, Lâm chưởng quỹ không nghĩ nhiều, còn tưởng Tạ Vãn U là do tu vi lâu không tiến triển nên mới bị môn phái đó đuổi về, không ngờ trong đó còn ẩn tình là Tạ Vãn U bị thương nên tu vi thụt lùi.

Với gia sản của Tạ gia, ngay cả tiền chữa thương cho con cháu cũng không bỏ ra nổi sao? Nhưng Tạ Vãn U lại không được chữa trị, điều này nói lên chuyện gì?

Nói rõ Tạ gia đã trực tiếp từ bỏ Tạ Vãn U!

Tạ gia quả là bạc tình bạc nghĩa, có mắt không biết nhìn ngọc quý!

Lâm chưởng quỹ thầm mắng Tạ gia lãng phí của trời, vội vàng đưa tay về phía Tạ Vãn U: "Mau đưa tay ra đây, ta xem thử một chút!"

Lâm chưởng quỹ trông có vẻ còn sốt ruột hơn cả Tạ Vãn U, Tạ Vãn U còn chưa kịp nói gì, đã bị Lâm chưởng quỹ bất chấp giữ lấy cổ tay, đưa linh lực vào xem xét tình trạng kinh mạch của nàng.

Tạ Vãn U: "..." Lâm chưởng quỹ, sự nhiệt tình của ông làm ta hơi sợ.

Lâm chưởng quỹ đối diện không nói gì nữa, mặt mày u ám xem xét một hồi, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Tạ Vãn U giống như nhìn thấy bác sĩ trong bệnh viện lắc đầu thông báo bệnh tình nguy kịch cho cô, không khỏi căng thẳng hơi: "Có, có vấn đề lớn lắm sao?"

"Kinh mạch bị tắc nghẽn, đan điền cũng bị tổn thương, nhưng đừng sợ, vẫn có thể chữa được." Lâm chưởng quỹ nghiến răng nghiến lợi: "Nếu bốn năm rưỡi trước, sau khi bị thương, ngươi được cứu chữa kịp thời thì đâu đến nỗi này! Bây giờ muốn chữa thì phải chịu đau đớn."

Thì ra vết thương của nàng vẫn có thể cứu chữa! Đôi mắt của Tạ Vãn U sáng lên, vội vàng nói: "Chịu chút đau thì có là gì? Mặc kệ phải chữa thế nào, ta đều có thể chịu đựng được!"

Muốn tồn tại trong giới tu chân, không có thực lực sao được, huống hồ máu của bé con còn có tác dụng chữa thương, một khi bị người khác phát hiện, khó tránh khỏi bị người ta thèm muốn, chỉ có nhanh chóng trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được bản thân và bé con.