Chương 35

Tiểu Bạch không bao giờ quan tâm tại sao nguyên chủ lại phát điên vào những ngày mưa, cũng không chủ động tiến lên quan tâm, trông như chẳng hiểu gì cả.

Nó dùng đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh lục trong bóng tối lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nguyên chủ, nhưng lúc đó Tạ Vãn U không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt nó.

Tạ Vãn U sửng sốt một chút, cảm nhận được cảm giác mềm mại trên má, nhẹ nhàng nói: "Không sao, không đau lắm."

Tiểu Bạch không lên tiếng, cọ xát vào nàng, giẫm lên cỏ khô sột soạt đi xa.

"Tiểu Bạch?" Tạ Vãn U định hỏi vật nhỏ định làm gì, đột nhiên cảm thấy chân mình có thêm cảm giác ấm áp.

Là Tiểu Bạch dùng đôi chân mềm mại của mình giữ chặt chân Tạ Vãn U.

Sau đó, Tiểu Bạch dùng miếng đệm chân ấn ấn, thế mà lại bắt đầu... nhào nặn?

Tạ Vãn U: "?"

Xác nhận rồi, vừa liếʍ lông vừa nhào nặn, con của nàng thực ra là một loài mèo nào đó!

Tạ Vãn U bị nhào nặn đến ngứa ngáy, không nhịn được co chân lại, cố nén tiếng cười nói: "Tiểu Bạch, không cần nhào nặn cho nương nữa, ha ha, ngứa quá!"

Tiểu Bạch nghiêm túc ấn ấn chân phải của Tạ Vãn U: "Tiểu Bạch nhào nặn, nương không đau."

Thật là một đứa con hiếu thảo!

Tạ Vãn U bị cảm động, không nỡ phụ lòng hiếu thảo của con, định để con nhào nặn một lúc cho thỏa thích, không ngờ chân phải bị Tiểu Bạch nhào nặn lên xuống một lúc, thực sự có cảm giác ấm áp.

Tạ Vãn U kinh ngạc nói: "Sao lại thế này? Thật sự không đau nữa rồi." Đây là kĩ năng bí ẩn gì của bé con sao?

Tiểu Bạch được Tạ Vãn U khẳng định, vô cùng vui vẻ càng ra sức hơn, nhào nặn xong bên phải lại nhào nặn bên trái, lần này hai chân của Tạ Vãn U đều trở nên ấm áp, cơn đau nhói đến tận xương cũng dần tan biến.

Tạ Vãn U thấy đã đủ rồi, ngồi dậy bế Tiểu Bạch vào lòng, tò mò chọc chọc móng vuốt của nó: "Con làm thế nào vậy?"

Tiểu Bạch cũng không nói rõ được, chỉ có thể mơ hồ mô tả cảm giác của mình: "Cơ thể Tiểu Bạch nóng lắm, nương lạnh, Tiểu Bạch đưa đồ nóng hổi cho nương."

Đồ nóng hổi? Đó là cái gì?

Rõ ràng trong người Tiểu Bạch không có linh lực.

Tạ Vãn U không nghĩ ra được, dứt khoát không nghĩ nữa, trên người Tiểu Bạch có nhiều bí mật như vậy, chỉ có thể từ từ khám phá sau.

Tạ Vãn U cúi đầu hôn lên đầu Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch đưa đồ nóng hổi cho nương, bản thân có lạnh không? Tối nay ngủ trong lòng nương có được không?"

Tiểu Bạch muốn nói mình không lạnh... nhưng chưa bao giờ ngủ trong lòng nương.

Tối qua, nó chỉ nằm bên cạnh nương mà ngủ.

Trong lòng nương ấm áp đến mức nào?

Vốn Tiểu Bạch đã nghĩ mình quen với cái lạnh rồi, nhưng khi có cơ hội nhận được hơi ấm, nó mới nhận ra mình vẫn khao khát nó.

Tiểu Bạch co tròn móng vuốt, cuối cùng vẫn quyết định nói dối: "Con... con thấy lạnh."

Cuối cùng, thỏa nguyện chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Tạ Vãn U.