Chương 7

"Ầm---"

Sau khi một tiếng vang thật lớn vang lên, hình ảnh kết thúc ở đây.

Người trong hình kia, mặc bộ cái áo sơ mi màu hồng sến súa, có khuôn mặt giống như đúc với cậu ta.

"Mình... Chết rồi?" Vẻ mặt thanh niên mờ mịt, trong mắt còn sự sợ hãi chưa biến mất.

Không có người nào trả lời.

Người đàn ông mặc âu phục màu đen đã đi vào trong cửa.

Rất nhanh vị thanh niên kia cũng bị dây xích kéo đi vào.

Cánh cửa bỗng nhiên xuất hiện kia cũng biến mất như khói sương.

Ở phía xa xa, một tay Lạc Văn Thư cầm đồ ăn, một tay dắt Lạc Tinh Dữ, hờ hững nhìn về phía bên đó một chút, rồi sau đó thu hồi tầm mắt.

Con đường về là đi lên sườn dốc, lúc này Lạc Văn Thư đã một ngày chưa ăn gì, tay chân hơi nhũn ra, có chút quá sức.

Lúc về đến nhà, trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt.

Trong phòng khách có một cái bàn được đặt dựa vào tường, phối hợp với hai cái băng ghế nhỏ, bình thường hai mẹ con đều ăn cơm ở chỗ này.

Lạc Văn Thư đã vô cùng đói bụng, nhưng vẻ mặt của cô lại không có biểu cảm gì, không nhanh không chậm đặt túi nilon xuống, lấy hộp đồ ăn bỏ lên bàn.

Lạc Tinh Dữ mua hai món ăn, đậu hũ ma bà và khoai tây sợi thơm cay, thêm một chén canh, phía trên các món ăn đều có rải hành lá màu xanh, nhìn vào làm cho người ta thèm ăn.

Cơm có hai phần, một lớn một nhỏ.

Lạc Văn Thư gỡ đôi đũa sử dụng một lần cho Lạc Tinh Dữ, lại thấy vẻ mặt của cậu bé có chút kỳ lạ.

"Sao vậy?" Cô hỏi.

Đứa bé gầy nhỏ cắn môi, có chút run rẩy nói, "... Thật xin lỗi mẹ, con quên để cho ông chủ không bỏ hành lá cắt nhỏ, con sẽ lựa sạch ra cho mẹ."

Cậu bé nói xong, vươn tay nhận lấy đũa từ tay Lạc Văn Thư, tiếp đó muốn lựa hành lá cắt nhỏ bên trong thức ăn ra.

Lạc Văn Thư nghe vậy, nhớ lại, hình như nguyên chủ không thích ăn hành.

"Không sao, ăn cơm đi." Lạc Văn Thư là người không kén chọn lắm về đồ ăn, cầm đũa gắp một miếng khoai tây sợi, đưa vào miệng.

Lạc Tinh Dữ ngây ngẩn nhìn cô mấy giây, sau đó rủ mi mắt, ăn cơm trắng trong chén của mình.

Hai người ăn cơm được một nửa, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

"Con đi mở cửa..." Lạc Tinh Dữ còn không nuốt ngụm cơm trong miệng xuống, giọng nói có chút hàm hồ, người đã đi đến cạnh cửa rồi.

Ngoài cửa là dì chủ nhà, vẻ mặt nóng nảy, "Tiểu Dữ, Bằng Bằng ở nhà cháu sao?"

Bằng Bằng là con trai của vợ chồng chủ nhà, tên đầy đủ Phương Bằng, gần tuổi với Lạc Tinh Dữ, hai đứa bé thường xuyên chơi chung với nhau.

Lạc Tinh Dữ lắc đầu, "Không có ạ."

Dù chủ nhà tiếp tục hỏi, "Vậy lúc nãy thì sao, cháu có nhìn thấy Bằng Bằng không?"

Buổi chiều Lạc Tinh Dữ có chơi một lát với Bằng Bằng, nhưng rất nhanh đã về nhà, sau đó cậu bé cũng không gặp lại Bằng Bằng nữa.

Lúc ấy chơi chung, còn có ba đứa bé khác, trong đó có Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ, cũng là con của người thuê ở đây.

Sau khi Lạc Tinh Dữ nói tình huống cho dì chủ nhà, đối phương vội vả rời đi.

Lạc Văn Thư ngồi trên ghế, nhìn một màn này, cũng không nói chuyện.

Lạc Tinh Dữ tự đóng cửa lại, trở lại tiếp tục ăn cơm.

"Dùng bữa." Thấy cậu bé khẩy cơm trắng trong bát, Lạc Văn Thư nhắc nhở một câu.

"Vâng." Lạc Tinh Dữ gật đầu, vươn đũa gắp mấy miếng khoai tây sợi, tiếp đó lùi cơm trắng.

Trong trí nhớ của Lạc Văn Thư, đứa bé này cũng không kén ăn, lúc ăn cơm gần như không có tình huống giống như lúc này xảy ra.