Chương 46

"Mẹ ơi.." Cậu không biết làm sao nhìn Lạc Văn Thư.

Vốn dĩ cậu cầm ấn tín, lấy hết dũng khí, thật vất vả đi đến cạnh tủ lạnh cũ, lập tức ấn ấn tín lên trán của quỷ nước nhỏ.

Vừa vặn lúc này, người đàn ông được Lạc Văn Thư gọi là Tạ đại nhân gặp ở công viên Hạnh Hoa buổi trưa hôm nay xuất hiện.

Sau khi hai người lớn trao đổi một phen, Tạ đại nhân nói muốn mang quỷ nước nhỏ đi.

Chuyện này làm cho Lạc Tinh Dữ có chút do dự, vậy cậu còn muốn đóng dấu không?

Lạc Văn Thư nghe được sự cần giúp đỡ của cậu bé, mỉm cười trấn an cậu, quay đầu nới với Tạ Phỉ, "Tạ đại nhân, đại nhân mang quỷ nước nhỏ này đi cũng không sao, nhưng trên ấn tín của con trai nhà tôi sẽ ít đi một đạo ghi chép... Đại nhân xem?"

Tạ Phỉ nghe vậy, yên lặng một lúc, sau đó nói: "... Không sao, ta sẽ bổ xung cho thằng bé."

Anh thật sự không nghĩ ra, tại sao có người vì một chuyện nhỏ như vậy, lại cùng mình trả giá?

Chẳng qua thay đổi suy nghĩ một chút, nếu là cô gái tên Lạc Văn Thư này, bỗng nhiên có thể chấp nhận được, dù sao chuyện kỳ quái hơn cô cũng đã làm.

Tạ Phỉ giơ tay lên, theo động tác của anh một đạo ánh sáng màu xanh ngưng tụ ở giưa ngón tay, rồi sau đó bay ra ngoài, nhập vào bên trong ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian đang giơ lên kia của Lạc Tinh Dữ.

Sau đó lại vung tay lên, bùa chú trói quỷ nước nhỏ đứt đoạn trong nháy mắt.

Tạ Phỉ thuận thế thu vào trong tay áo.

"Lần sau nếu gặp tình huống tương tự, có thể trực tiếp liên lạc với ta." Tạ Phỉ nói xong, xoay người mở quỷ môn, rời đi.

Trong chớp mắt, không còn nhìn thấy bóng người của anh, nhưng một câu cuối cùng, lại vang vọng không biến mất, "Chắc cô biết phương pháp liên lạc đi..."

"Hình như có chút không thích mình lắm..." Lạc Văn Thư nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, rồi sau đó nhìn về phía Lạc Tinh Dữ còn đang đứng ở cửa tủ lạnh cũ, khen ngợi một câu, "Làm không tệ, đi, đi ăn cơm."

Lạc Tinh Dữ vất vả lắm mới phục hồi lại tinh thần, nghe vậy sự mê mang lại xuất hiện trên mặt.

Mình... Đã làm gì?

---

Một lớn một nhỏ đi qua cửa sắt thông đến hai sân thượng, trở về lầu thuê, lúc đi qua lầu bảy, đυ.ng phải Lý Ngọc Phân và Phương Đại Hào,

Vợ chồng bọn họ đứng ở cửa nhà mình, hơi nhìn cầu thang.

"Tiểu Lạc..." Thấy Lạc Văn Thư từ tầng cao nhất đi xuống, Lý Ngọc Phân tiến lên mấy bước đón, vẻ mặt sốt ruột, vừa mong đợi vừa có chút sợ hãi: "Có phải... Giải quyết rồi không?"

Phương Đại Hào thì bình tĩnh hơn một chút, nhưng trong mắt cũng tràn đầy sự lo lắng.

Mặc dù không biết quỷ nước nhỏ hại Phương Bằng ở ngay trên tầng cao nhất, nhưng bọn họ mới vừa từ nhà Lạc Văn Thư đi ra, cũng không lâu lắm, Lạc Văn Thư lại mang theo con trai đi sân thượng, cũng không thể là đi ngắm cảnh được?

Chẳng qua suy đoán chỉ là suy đoán, vợ chồng bọn họ biết rõ đạo lý tò mò hại chết con mèo, cũng sợ đi lên lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bỗng dưng lại tăng phiền phức không đáng có cho Lạc Văn Thư, cho nên vẫn luốn đứng ở cửa nhà chờ.

"Ừ, giải quyết rồi." Lạc Văn Thư gật đầu, "Chị Ngọc Phân, hai người không cần lo lắng nữa."

Vợ chồng Lý Ngọc Phân nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, sự căn thẳng trong lòng cũng đã giảm bớt.

"Không sao rồi không sao rồi..." Lý Ngọc Phân lẩm bẩm hai tiếng, không nhịn được đỏ hốc mắt.