Chương 44

Bình thường mà nói, người chết, rất nhanh sẽ bị tiểu quỷ tới mang hồn phách đi.

Nhưng trước khi tiểu quỷ của giới U Minh đến, quỷ nước nhỏ gặp được một người phụ nữ kỳ lạ, không biết người kia làm gì thi thể của nó, nó đã chết đi nhưng bị nhốt ở chỗ hồ nhân tạo, không đi được chỗ nào cả.

Mới đầu đầu óc nó rất hỗn loạn, sau đó cứ bay lơ lửng ở chỗ hồ nhân tạo, ban ngày trốn vào đám bèo trôi tránh ánh nắng mặt trời, buổi tối đứng bên bờ nhìn người đi đường đi tới đi lui.

Nó muốn vươn tay bắt những người này xuống với mình, nhưng tay xuyên qua người bọn họ, hoàn toàn không có cách nào đυ.ng chạm được.

Cho đến gần đó, nó cảm giác được lực lượng của mình trở nên mạnh mẽ, vừa vặn ở ven hồ nhìn thấy Phương Bằng có linh hồn yếu ớt, nhìn chằm chằm cậu bé, tìm được nhà cậu bé, thừa dịp mấy đứa bé chơi trò chơi, trộm đổi khái niệm, bắt cậu bé làm thế thân cho mình.

Lúc ấy có bốn đứa bé chơi với nhau, quỷ nước nhỏ đều xem kỹ từng đứa, thật ra đứa bé mà nó hài lòng nhất là một đứa khác, cũng chỉ là bé trai đang đứng ở chỗ này.

Chẳng qua nó nghe bé trai gọi người phụ nữ đáng sợ này là mẹ, vì vậy không dám nói suy nghĩ này ra.

Lạc Văn Thư nghe xong lời quỷ nước nhỏ nói, hơi nhíu mày lại.

Trong này có rất nhiều thứ không hiểu, bộ dạng của quỷ nước nhỏ kia, cho thấy có chuyện mờ ám bên trong.

"Tôi... Tôi đã nói xong hết rồi..." Quỷ nước nhỏ cẩn thận nói.

Sau khi ăn một lần dạy dỗ, nó đã có kinh nghiệm, mặc dù trước đó Lạc Văn Thư đã đồng ý chỉ cần nó trả lời thật tốt, sẽ đưa nó đến giới U Minh, nhưng bây giờ nó không có lá gan thúc giục, chỉ có thể thử nhắc nhở một chút.

“Lấy ấn tín ra đi." Lạc Văn Thư nghiêng đầu, nói với Lạc Tinh Dữ ở sau lưng mình.

Sắc mặt Lạc Tinh Dữ vẫn có chút tái nhợt, nghe vậy đưa tay gở sợi dây đỏ trên cổ, phía trên có treo một cái ngọc trụy nho nhỏ, nhìn giống như đồ trang sức bằng ngọc bình thường.

Thật ra không phải như vậy, phần đáy của ngọc trụy có một hình vẽ đặc biệt do Vô Thường của cõi U Minh tự tay khắc vẽ, có thể câu thông với lực lượng U Minh, tạm thời mở quỷ môn ra.

"Đóng ấn tín vào giữa trán thứ này là được. Mẹ làm, hay là con muốn thử một chút?" Lạc Văn Thư hỏi ý kiến của cậu.

Lạc Tinh Dữ cắn môi, suy nghĩ trong chốc lát, "Con... Con muốn thử một chút!"

...

Biên giới thành phố Xuân Sơn, ở bên trong rừng sâu chỗ nào đó.

Vốn dĩ Tạ Phỉ đang nhắm mắt suy nghĩ, bỗng nhiên cảm ứng được cái gì.

Buổi trưa hôm nay mới đưa ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian, lúc này lại truyền đến phản hồi.

Lại nói, ấn tín là mình tự tay giao ra, chuyện này cũng đã trôi qua nửa ngày, Tạ Phỉ vẫn cảm thấy có chút không được chân thật, anh rất khó tin, mình lại đồng ý lời thỉnh cầu hoang đường của người phụ nữ tên là Lạc Văn Thư kia--

Thu một đứa bé gần năm tuổi không hiểu gì cả làm cấp dưới, còn cho đi ấn tính Hành Tẩu Nhân Gian mình tự tay khắc vẽ.

"Đại nhân, hôm nay vô cùng thiếu người, đúng là đứa bé này không hiểu gì cả, nhưng cũng ảnh không hưởng gì, bởi vì tất cả mọi chuyện, đều do tôi làm." Người phụ nữ kia nở một nụ cười yêu kều.

Tạ Phỉ hỏi cô, "Đã như vậy, vì sao không tự mình làm Hành Tẩu Nhân Gian?"