Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Alo..."

Giọng nói của cô còn có chút hàm hô chưa tỉnh ngủ.

Đầu bên kia điện thoại, hình như giọng nói của Lý Ngọc Phân cũng có chút không đúng, "Tiểu Lạc à, em tan làm về nhà chưa?"

"Em đang ở nhà." Lạc Văn Thư trả lời, "Chị Ngọc Phân, chị có chuyện gì không?"

"Chuyện đó... Chị có chút chuyện, muốn hỏi em, là... Là liên quan đến Bằng Bằng... Tiểu Lạc em có rảnh không?"

Lạc Văn Thư không nghĩ quá nhiều, nói mình rảnh, một lát sau, đã nghe được tiếng gõ cửa vang lên.

Cô đứng dậy đi ra mở cửa, phát hiện không chỉ có Lý Ngọc Phân, còn có Phương Đại Hào cũng cùng đi.

Lạc Văn Thư mời vợ chồng hai người ngồi xuống, lại đi đóng cửa phòng ngủ lại, ở trong lòng Lạc Tinh Dữ vẫn còn ngủ.

Lý Ngọc Phân ngồi trên ghế salon, sống lưng thẳng tắp, hai tay nắm chặt nhau đặt trên đùi, ngón tay vô thức cử động, hình như có chút căng thẳng.

Phương Đại Hào cũng có phản ứng như vậy.

Lạc Văn Thư cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không hỏi trực tiếp, mà là hỏi chuyện của Phương Bằng, "Chị Ngọc Phân, tình huống của Bằng Bằng thế nào?"

"Đã không sao rồi, nằm viện theo dõi mấy ngày, là có thể xuất viện về nhà." Lý Ngọc Phân trả lời, lại tiếp tục nói, "Bác sĩ nói, cũng phải chúng ta tìm được kịp thời, nếu... nếu trễ chút nữa, Bằng Bằng nó... Nó sẽ..."

Câu nói kết tiếp, Lý Ngọc Phân không có cách nào nói được.

"Đứa bé không sao là tốt rồi." Lạc Văn Thư an ủi.

Phương Đại Hào ở bên cạnh nói tiếp, "Nhờ có em, nếu không phải lúc ấy Tiểu Lạc kiên trì, Bằng Bằng nhà bọn anh có lẽ đã... Đã không còn, cảm ơn em đã cứu mạnh của Bằng Bằng! Lần này anh và Ngọc Phân tìm em, cũng là vì chuyện của Bằng Bằng."

Sau đó Phương Đại Hào nói chuyện xảy ra cho Lạc Văn Thư.

Chuyện này phải nói từ lúc Bằng Bằng tỉnh lại lần hai.

---

"Các người cũng đừng không tin, tôi nói với hai người, đứa bé của nhà họ hàng tôi, lúc trước cũng gặp phải loại chuyện này.”

Phương Bằng ở phòng bệnh hai người, giường bệnh bên cạnh là một đứa bé trai cũng gần bằng tuổi, hình như bởi vì ăn thứ không sạch sẽ bị ngộ độ thức ăn vào bệnh viện.

Người nói chuyện chính là mẹ của đứa bé trai.

Sau khi mở đầu, những câu sau người mẹ này cũng nói trôi chảy hơn.

Đứa bé họ hàng của cô ấy tên là Tiểu Bảo, là chuyện xảy ra mùa hè năm trước.

Cách nhà của Tiểu Bảo có một con sông nhỏ, mùa hè nóng bức, rất nhiều người trong thôn đều thích đi ra sông tắm, cha của Tiểu Bảo cũng thường xuyên mang con trai đi theo...

Chuyện xảy ra vào buổi chiều hôm đó, cha Tiểu Bảo giống như ngày thường, để con trai chơi ở chỗ nước cạn bên bờ sông, nước chỉ cao đến đầu gối của Tiểu Bảo, nước chảy cũng rất thong thả.

Lúc đầu còn rất tốt, những khi ba của Tiểu Bảo lặn xuống nước gội sạch bọt trên đầu thì lại xảy ra chuyện.

Chỉ thấy đứa bé đang ngồi, lại vùi mặt vào trong nước.

Sau khi trồi mặt lên, cha Tiểu Bảo nghĩ rằng con mình đang chơi, nhưng rất nhanh phát hiện chuyện không đúng, Tiểu Bảo vùi mặt vào nước quá lâu, hơn nữa hai tay vẫn luôn vỗ mặt nước, dáng vẻ giống như đang giãy giụa.

"Sau đó thì sao?" Lý Ngọc Phân không nhịn được hỏi, giọng có chút căng thẳng.

Mặc dù đó chỉ là một người không liên quan, hơn nữa là chuyện đã qua, nhưng đều làm mẹ, không muốn nhìn thấy con mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Người mẹ giường bệnh bên cạnh uống một ngụm nước, tiếp tục nói, "Cũng may cha của Tiểu Bảo thận trọng, phát hiện chỗ không đúng, vội vàng kéo con trai lên. Cha Tiểu Bảo là người cao lớn cười tráng, bình thường có thể khiêng đồ nặng mấy chục cân mắt cũng không nháy một cái, nhưng ngày đó, đã dùng sức đến mức mặt đỏ lên, cũng không thể kéo con mình ra khỏi mặt nước được."
« Chương TrướcChương Tiếp »