Chương 36

Lại bởi vì sợ hãi cũng với chuyện không xác định được, cho nên cẩn thận thăm dò, ở trong đồ ăn bỏ thêm hành lá cắt nhỏ.

Lạc Văn Thư nhớ lại những biểu hiện Lạc Tinh Dữ khi cô xuyên qua.

Càng nghĩ, lại càng cảm thấy kinh ngạc, thưởng thức, còn có... Đau lòng.

Hôm nay những chuyện cô làm, vẽ bùa, trao đổi với Vô Thường của cõi U Minh ở công viên Hạnh Hoa, những chuyện đó, cuối cùng cũng phá vỡ hi vọng còn sót lại của Lạc Tinh Dữ, để cho cậu bé ý thức được, người trở về không phải mẹ mình, mẹ của mình đã đi thật rồi.

Lạc Văn Thư đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được lời của Lạc Tinh Dữ, "Người... Có phải muốn... Muốn ăn con không?"

Lạc Văn Thư sửng sốt một chút, ngay sau đó phản ứng lại, Lạc Tinh Dữ đang nghĩ cô là yêu quái gì đó.

Cũng đúng, một đứa bé nhỏ như vậy, dù thông minh đi nữa, nhận biết cũng có hạn.

Lạc Văn Thư nâng tay lên, đặt lên đầu Lạc Tinh Dữ.

Rõ ràng Lạc Tinh Dữ hơi run rẩy, nhưng cũng không né tránh.

"Sẽ không." Lạc Văn Thư cố gắng để cho giọng của mình trở nên dịu dàng hơn, nhưng so sánh với loại dịu dàng của nguyên chủ, vẫn có sự khác biệt.

Lạc Tinh Dữ trầm mặc nhìn cô.

"Mẹ không phải là mẹ của con, nhưng cũng không phải là quái vật, sẽ không ăn con." Lạc Văn Thư suy nghĩ một chút, nói, "Rất... đáng tiếc, lấy cách này quen biết con."

"Mẹ tên là Lạc Văn Thư, có tên rất giống với mẹ của con." Lạc Văn Thư cười một tiếng, để cho giọng điệu của mình trở nên nhẹ nhàng hơn, "Bộ dạng của bọn mẹ cũng rất giống nhau."

Cô nói đến chỗ này, chợt nhớ cái gì đó, lấy điện thoại của nguyên chủ ra, mở khóa, mở abum ảnh, lướt xuống, tìm được tấm hình lúc trước của nguyên chủ.

Cô gái trong hình chỉ có mười bảy mười tám, trên mặt là nụ cười sáng lạng, "Đại khái bộ dạng của mẹ chính là thế này, chẳng qua cũng có khác một chút, tính cách của mẹ và mẹ con không quá giống nhau, hình như mẹ có chút làm cho người ta chán ghét..."

Lạc Văn Thư đơn giản nói chút chuyện của mình cho Lạc Tinh Dữ.

Có lẽ cậu bé thân thiết với cổ thân thể này, dần dần tâm trạng đã ổn định, không khóc nữa, vẻ mặt cũng không sợ hãi nữa.

Một lát sau, Lạc Tinh Dữ đỏ hốc mắt, nhìn Lạc Văn Thư, giọng nói nghẹn ngào hỏi, "... Mẹ lợi hại... Lợi hại như vậy... Có thể để cho mẹ của con trở về... Trở về không?"

Trong đôi mắt của đứa bé, tràn đầy khát khao.

Lạc Văn Thư hơi lắc đầu.

Sống hay chết, đều là quy luật tự nhiên, không thể tùy tiện đυ.ng vào được.

Ánh sáng trong mắt Lạc Tinh Dữ lập tức biến mất.

Lạc Văn Thư nói: "Nhưng mẹ có thể để cho con gặp mẹ mình một lần."

"Có thật không?" Lạc Tinh Dữ căng thẳng nhìn cô.

Lạc Văn Thư gật đầu, "Ngày thứ bảy sau khi chết, hồn trở về. Nhưng mẹ phải nói trước với con, con chỉ có thể gặp mẹ mình lần này thôi."

Lạc Tinh Dữ đỏ mắt, gật đầu thật mạnh, "Vâng!"

---

Lạc Văn Thư dỗ đứa bé xong, chỉ thấy mí mắt rất nặng, hoàn toàn không mở ra được.

Lạc Tinh Dữ lo lắng sợ hãi cả một ngày, lại khóc một trận, cũng mệt mỏi.

Một lớn một nhỏ, cứ nằm như vậy ngủ trên giường.

Mới đầu Lạc Tinh Dữ còn ngủ cách Lạc Văn Thư một khoảng, sau đó ngủ rồi, theo bản năng xít lại gần.

Đôi mày nhỏ bé nhăn lại, cũng từ từ giản ra.

Lúc gần tối mặt trời sắp xuống núi, Lạc Văn Thư mới tỉnh lại.

Cô bị điện thoại đánh thức, mơ màng cầm di động lên nhìn điện thoại một chút, người điện tới là Lý Ngọc Phân.