Nhưng vào lúc này, tủ lạnh cũ lại cho cậu bé một chút cảm giác an toàn.
Chẳng qua cảm giác an toàn kia cũng không kéo dài được bao lâu, cậu bé bỗng nhiên cảm nhận được một tia lạnh lẽo.
Giống như đang ở bên trong tủ lạnh không bị hư vậy.
Nhưng đây chỉ là một tủ lạnh hư đã bị vứt, không có điện.
Phương Bằng cho rằng cảm giác của mình ra sai, nhưng theo thời gian thay đổi, lạnh lẽo càng đậm, từng luồng khí lạnh, ăn mòn thân thể cậu bé.
Chung quanh vô cùng yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào.
Cô bé kia còn chưa tìm được cậu.
Mình núp chỗ tốt như vậy, nhất định là cậu ấy không tìm được đi?
Phương Bằng mới có suy nghĩ này, bỗng nhiên, trong đầu sinh ra một ý niệm mãnh liệt ---
Không thể bị cậu ấy tìm được, nhất định không thể!
... Đi nhanh, rời đi chỗ này, nhanh!?
Suy nghĩ này đến quá nhanh, Phương Bằng hoàn toàn không phản ứng kịp.
Một giây sau, cậu bé nghe được tiếng bước chân, rất rõ ràng, đang đến gần chỗ này của cậu bé.
Phương Bằng cẩn thận trước nay chưa từng có, ngay cả hô hấp cũng trở nên chậm hơn theo bản năng.
Tiếng bước chân ngày càng gần, đi tới trước tủ lạnh cũ, sau khi bồi hồi mấy bước, bỗng nhiên đi xa.
Đi rồi đi?
Phương Bằng suy nghĩ trong lòng.
Nhưng không đợi cậu bé thở phào một hơi, bỗng nhiên một giọng nói sâu kín vang bên tai cậu bé---
"Tớ bắt được cậu rồi!"
Đi với với giọng nói, là một đôi tay nhỏ bé vòng tới từ phía sau, ôm lấy Phương Bằng.
Đôi tay kia vô cùng lạnh, trong nháy mắt, Phương Bằng chỉ cảm thấy thân thể mình lạnh cóng, ngay cả động đậy ngón tay cũng không làm được.
Toàn thân cao thấp, chỉ có đầu còn có thể suy nghĩ.
Rõ ràng cửa tủ lạnh cũ còn đang đóng, chưa được mở ra, tại sao cô bé kia lại xuất hiện sau lưng mình...
Càng nghĩ lại càng sợ hãi.
Phương Bằng cảm thấy thân thể mình rất lạnh, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, đầu giống như bị đông cứng, sau đó ý thức trở nên chậm chạp.
Không biết trôi qua bao lâu, cậu loáng thoáng nghe được tiếng của mẹ, mẹ tìm cậu, gọi tên cậu, rất lo lắng.
Nhưng cậu không thể phát được tiếng nào, muốn giãy giụa nhưng không thể nhúc nhích được.
Cậu bé nghe được tiếng mẹ dần xa, sau đó không biết gì cả.
===
Vợ chồng Lý Ngọc Phân nghe được lời của con trai, sắc mặt của hai người có chút trắng bệch.
Trước kia bọn họ sẽ không tin những chuyện này, nếu như nghe được đứa bé nào nói, chỉ sẽ xem con nít nói bậy mà thôi.
Nhưng lúc này là chính miệng nghe từ con trai của bọn họ.
Tính cách của con trai nhà mình như thế nào, vợ chồng hai người rất hiểu, hoàn toàn sẽ không bịa ra nói mấy lời lộn xộn này.
"... Có lẽ ở trong tủ lạnh quá lâu, thân thể của thằng bé không tốt, dưới ý thức mơ hồ, sinh ra ảo giác..." Lý Ngọc Phân tự tìm một giải thích hợp lý.
Chị vừa nói lời này ra, chợt nghe được tiếng nói truyền đến từ giường bệnh bên cạnh.
"Mẹ của tôi ơi, đứa bé nhà hai ngươi là bị quỷ tìm thế thân đây mà!"