Chương 29

Địa phủ còn rất nhiều quỷ sai kiêm chức ở các ty giống anh.

Địa giới của thành phố Xuân Sơn, hiện tại trong phạm vi quản hạt của anh.

"Tôi thấy phong thái của đại nhân, không giống người bình thường." Lạc Văn Thư cười nói.

Sau khi được Lạc Minh Tề mang về từ Huyền môn, Lạc Văn Thư trừ tu hành ra, còn học cái khác, đó chính là giao thiệp với người và quỷ.

Ai mà chả thích lời nịnh nọt.

Những lời này mặc kệ đối với người hay đối với quỷ, đều đi dùng được.

Lời khen ai mà không thích nghe, không phải sao?

Hơn nữa những lời này của Lạc Văn Thư, cũng không phải là nhắm mắt nói lời nịnh bợ, người trước mắt này, vóc người thon dài, khuôn mặt như tạc tượng, trên người mặc trường xam màu trắng, khí chất rất văn nhã.

Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính là, Lạc Văn Thư không thể nào trả lời thẳng vào vấn đề của đối phương được.

Nơi này không phải thế giới cũ của cô, nhưng lại có rất nhiều thứ tương tự.

Ví dụ như nguyên chủ và cô, có tên giống nhau, khuôn mặt cũng có bảy phần tương tự.

Lại ví dụ như phương pháp tu hành.

Tồn tại nhân gian và giới u minh.

Lạc Văn Thư đã từng là thiên tài ngàn năm khó, gặp đệ tử cuối cùng của Lạc Minh Tề, chưởng môn của Huyền môn, lúc mười tám tuổi đã đảm nhận chức chưởng môn, trên dưới không ai không phục.

Cô qua lại vô số lần địa phủ, tất nhiên biết quỷ sai và tiểu quỷ khác nhau.

Nhưng Lạc Văn Thư hôm nay, chỉ là một người bình thường không có tu vi, không thể nào biết bí mật này.

Giải thích không được, cô dứt khoát lười giải thích, qua loa cho xong.

Tạ Phỉ nghe vậy, đáp lại bằng một tiếng cười khẽ không rõ ý nghĩa.

Anh biết rõ thói quen của loài người, là người sống, nhưng miệng lưỡi đầy chuyện hoang đường, khó phân biệt thật giả.

Cô gái trước mắt này không muốn nói, vậy anh cũng sẽ không hỏi nữa.

Tạ Phỉ đi theo một đường, mục đích chính là thuận tiện chờ người phụ nữ này chết câu hồn của cô, bây giờ biết được người này có điều kỳ lạ, hôm nay sẽ không chết được, anh cũng không cần ở lại.

Anh xiếc chặt sợi xích trong tay, định rời đi.

Lạc Văn Thư nhìn thấy, mở miệng giữ người lại, "Tạ đại nhân, chậm đã!"

Tạ Phỉ nhìn về phía cô.

Lạc Văn Thư nói đến chuyện chính: "Đại nhân tự mình làm chút chuyện nhỏ này, nguyên nhân bên trong đó, tôi đại khái có thể đoán một chút..."

"Nói thử xem." Giọng điệu Tạ Phỉ lạnh nhạt, làm cho người ta không đoán được tâm trạng của anh.

Lạc Văn Thư dùng vài ba lời, nói ra suy đoán của mình.

Địa phủ dưới u minh và nhân gian, thật ra rất có nhiều chỗ tương tự.

Một chuyện câu hồn người chết vô cùng bình thường, ngày thường sẽ do tiểu quỷ tầng chót đi làm, bây giờ đột nhiên thay đổi, kinh động đến đại nhân vật phía trên, chỉ có hai nguyên nhân đơn giản, hoặc là trong chuyện này có ẩn tình khác, hoặc chính là cấp dưới không đủ.

Kết hợp với chuyện đi câu hồn tối hôm qua và ngày hôm nay, mặc dù đều là làm việc ác, nhưng cũng không đạt đến trình độ linh hồn đại hung, sao lại đến phiên Vô Thường tự mình ra tay.

Cho nên Lạc Văn Thư suy đoán, là một nguyên nhân khác.

Vô Thường không đủ cấp dưới, cho nên một chút chuyện nhỏ này, cũng cần tự thân ra trận.

"Đại nhân, ta đoán không sai đi?" Lạc Văn Thư hỏi.

Cô đã đoán đúng.

Tạ Phỉ lại kinh ngạc vì cô gái trước mặt này.

Hôm nay đúng là dưới tay anh không có cấp dưới, đây cũng là một trong những nguyên nhân ngày hôm qua anh mặc đồ của tiểu quỷ đi câu hồn.