Sau đó, thậm chí cậu bé còn dậy sớm hơn một chút so với nguyên chủ, sau khi sửa soạn cho mình xong, sẽ kêu nguyên chủ dậy giống như hôm nay.
Đối mặt với một đứa bé thông minh hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, cho dù không có chuyện đang chiếm lấy thân thể của mẹ đứa bé, Lạc Văn Thư cũng sẽ rất thích.
Cô nhìn Lạc Tinh Dữ, nghĩ đến nhà nghèo đến mức gần như không có gì để ăn, thở dài trong lòng, đặt chuyện hành nghề cũ vào lịch trình làm việc mỗi ngày.
Buổi sáng tám giờ, Lạc Văn Thư sửa soạn xong chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc ấy cô đã đứng ở ngoài cửa rồi, quay đầu lại định tạm biệt với Lạc Tinh Dữ, bỗng nhiên cảm nhận được một cơ hội không rõ ràng, vì vậy đứng tại chỗ mấy giây.
"... Mẹ, sao vậy, quên đồ sao?" Lạc Tinh Dữ nhỏ giọng hỏi.
Lạc Văn Thư phục hồi lại tinh thần, hơi híp mắt lại, sau khi nhìn vào mắt cậu bé, mở miệng nói: "Con có muốn đi ra ngoài với mẹ không?"
Lạc Tinh Dữ nghe vậy kinh ngạc trợn to mắt.
Lạc Văn Thư cũng không vội, đứng ở cửa nhìn cậu bé.
Sau khi qua mấy giây, hình như Lạc Tinh Dữ hạ quyết tâm gì đó, gật đầu thật mạnh.
Vì vậy Lạc Văn Thư liền dẫn Lạc Tinh Dữ đi ra ngoài.
Mà vận xui của cô cũng bắt đầu từ đó.
Lúc đi ra cửa lầu 1, suýt chút nữa dập phải cứt chó, vị trí kia, giống như là thiết kế qua vậy, hoàn toàn khó chú ý đến.
Lúc ấy chân Lạc Văn Thư đã giơ lên, đặt chân xuống thì sẽ trúng thưởng, nhưng cố miễn cưỡng đổi phương hướng trên không trung, tránh được.
Đợi đến giao lộ mua đồ ăn sáng, ông chủ tiện tay gói cho cô một quả trứng gà luộc nước trà, bên trong trứng là gà con không nở thành công được, sau đó túi đựng sữa đậu nành, tự nhiên bị rách, thiếu chút nữa vẩy lên người cô.
Sau đó đi lên xe buýt thì bị trục trặc, trên xe có không ít người muốn đi làm, rối rít sợ trễ giờ, cô lập tức dẫn Lạc Tinh Dữ xuống xe, quả nhiên xe đột nhiên tốt trở lại, một đường nghênh ngang rời đi.
Chẳng qua những vấn đề này chỉ là chuyện nhỏ, Lạc Văn Thư rất dễ dàng tránh được, cho dù thật sự không tránh được, cũng không ảnh hưởng gì.
Vở kịch chân chính, ở phía sau.
Lạc Văn Thư phải đi đến khách sạn một chuyến, đi nói chuyện từ chức.
Có một con đường nhỏ, đi thông đến cửa sau của khách sạn, có thể tiết kiệm nửa chặng đường, ban ngày nguyên chủ đều lựa chọn đi con đường này.
Lạc Văn Thư dắt Lạc Tinh Dữ mới đi một đoạn ngắn, không biết ở chỗ nào có một trận gió lạnh thổi đến, phần phật, ở bên trong còn hẻm nhỏ chật hẹp, nghe thấy có chút dọa người.
Lạc Văn Thư thả tay ra, để cho Lạc Tinh Dữ đứng đợi tại chỗ, còn cô thì đi về phía trước một chút.
Qua mấy giây, chỉ nghe được một tiếng thanh thúy, không ai biết thủy tinh nhà nào ở trên lầu bị vỡ, mảnh vỡ của gạt tàn thuốc lẫn lộn với mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn giống như có mắt, rơi xuống trên đầu Lạc Văn Thư.
Cô sớm đã có dự cảm, lui về phía sau mấy bước.
Khuôn mặt Lạc Văn Thư rất bình tĩnh, dắt Lạc Tinh Dữ tiếp tục đi về phía trước, lúc gần đi ra khỏi con hẻm nhỏ này, bỗng nhiên có một con chó lớn xông ra, bẩn đến mức từng nhúm lông dính vào nhau, nhe răng, nước miếng không ngừng nhỏ giọt trên đất.
Chó lớn điên cuồng sủa sau đó xông về phía Lạc Văn Thư.
Lạc Tinh Dữ ở bên cạnh sợ đến choáng váng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt.