Chương 16

Người một nhà nhỏ giọng trao đổi, bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tiếng chuông điện thoại vang lên đến từ ông ngoại Lý Phong, điện thoại ông cụ dùng, tiếng kêu đặc biệt lớn, trong hoàn cảnh này, có chút chói tai.

Ông cụ hơi chút cuống quít cầm điện thoại ra, nhấn vào nút trả lời.

Đầu bên kia truyền đến một giọng nam trẻ tuổi, "Alo, xin hỏi có phải là ông Lý Phong không?"

Tiếng điện thoại cũng không nhỏ, lại ở bên trong hoàn cảnh bệnh viện yên tĩnh này, Phương Đại Hào ở bên cạnh cũng nghe thấy được, cảm thấy câu hỏi của đối phương có chút kỳ lạ, vì vậy hỏi một chút, "Ba, là điện thoại của ai vậy?"

Vẻ mặt ông cụ cũng nghi ngờ, lắc đầu một cái, "Không biết."

Phương Đại Hào nghe vậy, thả Lý Ngọc Phân ra, đến gần nhìn thử, chỉ thấy trên điện thoại chỉ hiện số điện thoại, hiển nhiên không phải người có tên trong danh bạ, thuộc về người vùng khác, còn gọi đến vào thời gian này...

Nhất thời anh ấy hơi nghi ngờ, vì vậy từ trong tay ông cụ nhận được thoại, hỏi ngược lại, "Xin hỏi có chuyện gì không?"

Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu hơi có chút áy náy, "Xin lỗi, trễ như vậy lại gọi cho các người, không biết có quấy rầy đến mọi người không?"

"Tôi tên là Hứa Trạch Nhất." Thanh niên ở đầu bên kia tự giới thiệu, sau đó tiếp tục nói: "Lần này gọi điện thoại đến là muốn hỏi thử ông cụ Lý, có nhớ đến một người tên là Hứa Đại Sơn hay không?"

Đối với cái tên này Phương Đại Hào không có ấn tượng gì, vì vậy nhìn về phía ba Lý Phong ở bên cạnh, hỏi thăm.

Ông cụ nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, lắc đầu.

Phương Đại Hào nói về phía điện thoại: "Xin lỗi, ba tôi không nhớ ra người này."

Đầu bên kia Hứa Trạch Nhất cũng không bất ngờ đối với câu trả lời này, "Là như vậy, Hứa Đại Sơn là ông nội của tôi, đại khái là vào khoảng 3 năm trước, ông cụ Lý có tới tìm ông nội tôi, lúc ấy hình như là để ông nội tôi xem bệnh cho cháu trai của ông ấy... Đúng rồi, khi đó ông nội tôi tương đối nổi tiếng... Ừm... Là thầy tướng số, mọi người đều gọi ông là Hứa tiên sinh."

Sau khi Hứa Trạch Nhất nói xong câu này, lập tức bồi thêm một câu: "Nói trước, tôi không phải là tên lừa gạt, không có liên lạc quan gì đến tiền của các người đâu!"

Những lời này, rất kịp thời ngăn chặn sự nghi ngờ của Phương Đại Hào, đồng thời lại có chút quen thuộc.

Chẳng qua không đợi anh ấy nghĩ rõ ràng, đã nghe được hai người già ở bên cạnh đồng thời lên tiếng.

"Thì ra là Hứa tiên sinh!" Đây là ba Lý phong.

"Là Hứa tiên sinh xem bệnh cho Bằng Bằng lúc ấy!" Đây là mẹ Vương Mai.

Lý Ngọc Phân cũng mở miệng, "Thì ra là Hứa tiên sinh!"

Lại nhìn ba mẹ nhà họ Phương, từ vẻ mặt, hiển nhiên bọn họ cũng nhớ ra gì đó.

Hiện trường chỉ còn lại có Phương Đại Sơn là không biết tình huống, nhưng cũng không phải là không biết hoàn toàn, bởi vì anh ấy có ấn tượng mơ hồ, chẳng qua là không nhớ nổi tình huống cụ thể.

Anh ấy nhìn về phía Lý Ngọc Phân.

Lý Ngọc Phân nhỏ giọng giải thích với anh ấy, "Ba năm trước, Bằng Bằng sinh bệnh nặng, anh còn nhớ không?"

Trong nhà chỉ có một đứa con trai duy nhất, chờ mong bao nhiêu năm mới có, tất nhiên Phương Đại Hào nhớ, hơn nữa nhớ rõ ràng.

Lúc ấy tình huống của Phương Bằng rất tệ, so với lần này, có thể nói còn nghiêm trọng hơn một chút.

Vợ chồng bọn họ dẫn đứa bé đi bệnh viện, từ bệnh viện thành phố đến bệnh viện tỉnh, rồi bệnh viện cả nước, đáng tiếc đều không thể trị hết được cho Phương Bằng, đều đã thông báo bệnh tình nguy kịch rồi.