"Không có vấn đề gì lớn, chú Phương và dì Ngọc Phân của con đều đã đưa thằng bé đến bệnh viện, qua mấy ngày nữa là có thể trở về rồi." Đối với tình trạng của Phương Bằng, trong lòng Lạc Văn Thư vẫn biết được đại khái.
Chẳng qua mặc dù người có thể từ bệnh viện về, nhưng đoán chừng cũng phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Bên kia.
Bệnh viện thành phố, bên ngoài phòng cấp cứu.
Trừ vợ chồng Phương Đại Hào và Lý Ngọc Phân ra, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại của Phương Bằng cũng đến.
Theo lý thuyết, lúc này cũng đã muộn, lại là loại chuyện này, không nên để cho mấy ông bà biết, để tránh bọn họ lo lắng quá độ.
Nhưng trước khi tìm được Phương Bằng, đã làm cho ông bà hai bên đều biết, tiếp đó sau khi tìm được cũng không tránh được chuyện nói cho bọn họ biết.
Phương Đại Hào đến bệnh viện, sau khi đưa con cho bác sĩ, lúc này mới gọi điện thoại báo cho cha mẹ hai bên biết, nhưng báo tin mừng không báo tin buồn, chỉ nói đã tìm được con thôi.
Sau khi chờ xác nhận đứa bé không nguy hiểm đến tình mạng nữa, lúc này mới nói nhiều chuyện với cha mẹ hai bên.
Nhưng dù vậy, bốn người già vẫn vội vả chạy đến bệnh viện.
Phương Đại Hào đứng ở cửa đón người, biết cha mẹ quan tâm đến cháu trai, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Bác sĩ nói, tình huống lúc đó của Bằng Bằng vô cùng nguy hiểm, nếu như tìm trễ một chút, có lẽ sẽ không thể cứu sống được... Bây giờ đã không sao, nhưng thân thể thằng bé quá yếu, vì an toàn, cần ở lại quan sát một đêm, để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra..."
Bốn người già nghe lời của Phương Đại Hào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sự bất an thấp thõm, cũng đã biến mất.
Nhưng vẫn rất lo lắng.
Người một nhà canh giữ bên ngoài phòng quan sát, trên mặt đều là sự sốt ruột có thể thấy được, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Lý Ngọc Phân khóc rất lâu, lúc này mới dừng khóc, hốc mắt ửng đỏ, giọng điệu của chị tràn đầy tự trách, "Đều do em, không trông kỹ Bằng Bằng, cũng may thằng bé không sao, nếu không em..."
Chị nói xong, hốc mắt lại ướt.
Phương Đại Sơn vội vàng ôm vợ, nhỏ giọng an ủi: "Đừng khóc, đây không phải là lỗi của em, cũng không ai biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, bây giờ Bằng Bằng đã không sao, em đừng tự trách...""
Lý Ngọc Phân vùi vào lòng chồng, nhỏ giọng nức nớ: "Chỉ còn thiếu chút nữa, lúc ấy nếu Tiểu Lạc không kiên trì muốn đi tìm chỗ đó..."
Lời tiếp theo chị không nói nữa, bởi vì không dám nghĩ đến cảnh tượng lúc đó.
Bốn người già nghe được lời của Lý ngọc Phân, có chút nghi ngờ không biết đây là tình huống gì.
Trên đường đến phòng bệnh, Phương Đại Sơn chỉ nói đến tình huống của Bằng Bằng, hơn nữa đoạn đường đi lại ngắn, cũng không nói được mấy câu.
Phương Đại Hào nghe vậy, vừa vỗ lưng vợ an ủi, vừa nhỏ giọng giải thích với cha mẹ hai bên, "Bằng Bằng là bọn con tìm được bên trong tủ lạnh cũ trên sân thượng của lầu bên cạnh, con và Ngọc Phân không ngờ thằng bé sẽ đến chỗ đó, vẫn là Tiểu Lạc ở lầu năm đề nghị Ngọc Phân kiên trì đi tìm..."
Nghe xong lời của Phương Đại Hào, bốn ông bà lão đều lộ ra vẻ nghĩ mà sợ.
Bởi vì thật sự phải suy nghĩ nhiều, nếu lúc ấy Lạc Văn Thư không kiên trì đi qua tìm, kết cục không cần nói cũng biết.
"Đứa nhỏ Tiểu Lạc này, thật sự là ân nhân cứu mạng của Bằng Bằng!"
"Trước kia mẹ đi qua chỗ các con, cũng có gặp cô gái đó mấy lần, nhìn một cái cũng biết là cô gái tốt, rất lễ phép, nói chuyện đều mang ý cười, giọng nói nhẹ nhàng..."