Chương 14

Chẳng qua từ trước đến nay cổ thân thể này vẫn như vậy, không đặc biệt cẩn thận nhìn thử, cũng không nhìn ra.

"Sao vậy?" Lạc Văn Thư nhỏ giọng hỏi.

Mặc dù cô nhắm mắt, nhưng ngũ giác vẫn nhạy bén, thần thức có thể cảm ứng được tình huống bên trong phòng.

Sau khi Lạc Tinh Dữ vào nhà, tỉ mỉ khóa cửa lại, sau đó đi đến cửa phòng, rồi đứng ở đó, dán vào khung cửa, nhìn vào phòng, ánh mắt rụt rè, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.

Lạc Văn Thư thấy vậy, chủ động hỏi.

"... Mẹ, Bằng Bằng, cậu ấy sao rồi?" Lạc Tinh Dữ do dự một chút, vẫn là nói ra khỏi miệng.

Đối mắt với con trai của cổ thân thể mình thừa kế, Lạc Văn Thư giải thích còn tỉ mỉ hơn hàng xóm lúc này, chẳng qua vẫn không nói toàn bộ.

"Lúc chơi bịt mắt bắt dê, trốn vào tủ lạnh cũ trên lầu, sau đó ngủ quên."

Cô mới vừa nói xong, đã nghe Lạc Tinh Dữ phản bác theo bản năng: "Bằng Bằng sẽ không trốn vào tủ lạnh cũ!"

Lạc Văn Thư hơi mở mắt nhìn cậu, "Tại sao?"

Lạc Tinh Dữ trả lời: "Lúc bọn con chơi bịt mắt bắt dê với nhau, cho tới bây giờ Bằng Bằng không có trốn vào tủ!"

Đối với trẻ con mà nói, mấy nơi như tủ quần áo, hiển nhiên là chỗ núp tốt nhất,

Nhưng cho tới bây giờ Phương Bằng không trốn ở chỗ đó, mà là lựa chọn mấy nơi như sau cánh cửa, sau rèm, cho nên thường xuyên là người đầu tiên bị tìm được.

Có một lần Lạc Tinh Dữ tò mò hỏi Phương Bằng tại sao.

Phương Bằng trả lời, "Sức khỏe của tớ không tốt, trốn vào trong tủ sẽ có chút không thở được."

Lạc Tinh Dữ vẫn nhớ, cho nên bây giờ nghe Lạc Văn Thư nói Phương bằng núp trong tủ lạnh cũ, lập tức phản bác theo bản năng.

Trước khi cậu bé đi sân thượng phơi quần áo với mẹ, cũng có gặp tủ lạnh cũ ở tầng cao nhất bên cạnh, cửa tủ đó rất dày, muốn từ phía dưới đẩy ra, đi vào trong cũng không dễ dàng, ngay cả tủ quần áo Bằng Bằng cũng không vào núp, sao có thể trốn vào chỗ đó được!

"Mẹ và dì Ngọc Phân của con, chính là ở trong tủ lạnh cũ đó tìm được thằng bé." Lạc Văn Thư nói.

Trên mặt Lạc Tinh Dữ dần dần toát ra sự mê mang.

Theo bản năng cậu bé cảm thấy không đúng, nhưng lại không nghĩ ra.

Lạc Văn Thư cũng không giải thích qúa nhiều, lại nhắm mắt lại.

Một lát sau, bỗng nhiên nghe Lạc Tinh Dữ nói: "Có phải cho cô bé đó lừa Bằng Bằng vào không?"

Bốn người bọn bé đã chơi với nhau hơn một năm, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra tình huống như hôm nay, hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện đầu tiên Lạc Tinh Dữ nghĩ đến, chính là cô bé xa lạ chơi chung hồi chiều với bọn bé.

Không đợi Lạc Văn Thư trả lời, Lạc Tinh Dữ tự ljẳng định, giọng điệu tức giận, "Nhất định là bạn ấy!"

Lạc Văn Thư có chút bất ngờ.

Đứa bé này thật sự quá thông minh, mặc dù không biết mọi chuyện bên trong, nhưng vẫn đoán trúng được câu trả lời.

Cô không nhịn được nhớ lại những đoạn hình ảnh mình nhận được sau khi đi vào thân thể này trừ trí nhớ của nguyên chủ, trong những đoạn hình ảnh kia có nhắc đến, Lạc Tinh Dữ là nam chính là một quyển sách, vô cùng thông minh, rất có thiên phú.

Giờ phút này xem ra, vô cùng thông minh là thật, còn về những cái khác, vẫn phải quan sát thêm.

"Bằng Bằng có khỏe không ạ?" Lạc Tinh Dữ lo lắng cho người bạn nhỏ của mình, trong mắt đều là sự quan tâm.