Chương 12

Đầu ngón trỏ của Lạc Văn Thư chỉ nhẹ đặt trên cửa tủ, đã áp chế gắt gao lực lượng mạnh mẽ bên trong tủ lạnh cũ nho nhỏ mà cô bé phát ra khi tức giận, không có một tia oán niệm nào tràn ra ngoài thế giới thực.

Tất cả giãy giụa của cô bé chỉ là phí công.

Bên trong tủ lạnh cũ phát ra tiếng động gần như không nghe thấy, đã là tôn nghiêm cuối cùng mà cô cho thứ dị loại này.

"... Bằng Bằng, Bằng Bằng, con tỉnh lại đi, tỉnh lại nhìn mẹ một chút được không..." Giờ phút này trong mắt trong lòng của Lý Ngọc Phân đều là con trai đang hôn mê, sự chú ý hoàn toàn đặt lên người cậu bé, hoàn toàn không nhận ra động tác không quá rõ ràng của Lạc Văn Thư ở bên cạnh.

Giọng nói của chị nghẹn ngào, nước mắt giống như vỡ đê không nhịn được từ hốc mắt ửng đỏ rơi xuống.

Chẳng qua cho dù không xảy ra chuyện này, đại khái chị cũng không phát hiện động tác nho nhỏ này của Lạc Văn Thư.

"Bằng Bằng không sao, thật đó, chị Ngọc Phân chỉ là lo lắng quá cho đứa bé..." Lạc Văn Thư vừa nói chuyện điện thoại, ngón tay nhỏ nhắn nhanh chóng vẽ một đạo phù ấn trên cửa tủ lạnh cũ.

Bây giờ trước tiên cô phải đưa Lý Ngọc Phân xuống lầu, tạm thời không rảnh quan tâm đến thứ bên trong, chờ có thời gian rảnh, lại đến xử lý chuyện này.

"... Anh Phương, em cúp máy trước đây, sẽ dẫn chị Ngọc Phương và đứa bé xuống lầu." Lạc Văn Thư nói xong thì cúp điện thoại, cũng vẽ xong phù ấn, cô đi đến bên cạnh Lý Ngọc Phân, vỗ nhẹ sau lưng chị, dịu dàng nói: "Chị Ngọc Phân, chúng ta xuống lầu trước, anh Phương sẽ lập tức đến."

"Được, xuống lầu!" Lý Ngọc Phân nghe vậy, giống như tìm được người tin cậy dựa vào, qua loa lau nước mắt,nức nở ôm chặt con trai.

Lạc Văn Thư cầm điện thoại di động chiếu sáng.

Xuyên qua cửa sắt nối liền hai sân thượng của tòa nhà, đi tới bên trong tầng cao nhất của lầu cho thuê, ánh sáng đã trở nên bình thường.

Hai người nhanh chóng đi xuống lầu.

Lúc đi qua lầu thứ năm, Lạc Văn Thư nghe được tiếng run rẩy khϊếp sợ từ trong hành lang truyền đến.

"Mẹ ơi..." Là Lạc Tinh Dữ, đứa bé gầy nhỏ đứng ở hành lang, tay vịn tường, lo lắng nhìn cô.

Lý Ngọc Phân ôm con trai đi thẳng xuống.

Lạc Văn Thư dừng bước lại, "Con về nhà chờ một chút, rất nhanh mẹ sẽ trở về."

Sau khi cô nói xong, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng sờ đầu Lạc Tinh Dữ, "Ngoan, đừng lo lắng."

Trong nháy mắt thân thể nhỏ bé của Lạc Tinh Dữ hơi cứng nhắc, cậu bé nhìn Lạc Văn Thư một lát, lại nhanh chóng cúi đầu, ngoan ngoãn gật đầu một cái, nhỏ giọng đáp lại, "Dạ."

Lạc Văn Thư xoay người, tiếp tục đi xuống lầu dưới, tốc độ nhanh hơn lúc trước, rất nhanh đã đến khúc quanh ở lầu hai, đuổi kịp bước chân của Lý Ngọc Phân.

Lúc hai người xuống lầu một, Phương Đại Hào đã lái xe đến ngoài cửa, đèn xe sáng ngời, sáng hơn mấy phần so với ánh sáng của đèn tiết kiệm năng lượng.

Lạc Văn Thư đi nhanh về phía trước, giúp đỡ mở cửa sau xe.

Lý Ngọc Phân ôm con trai ngồi lên, qua mấy giây, thấy Lạc Văn Thư không có đi theo lên xe, giọng nói của chị hơi bối rối, hỏi: "Tiểu Lạc, em không đi cùng sao?"

Thật ra dù Lạc Văn Thư có đi cùng, cũng không giúp được gì.

Nhưng đối với Lý Ngọc Phân mà nói, Lạc Văn Thư là người tìm ra Phương Bằng, giúp chị trong lúc khủng hoảng, an ủi chị dẫn đường cho chị lúc chị không biết làm sao.