Không đợi để Tống Vãn Khanh kịp vui mừng, tiểu bảo bối lại nói :[ Con nhớ rõ khi mẫu thân tìm được linh dược cho phụ thân đã là 25 tuổi, hiện giờ phụ thân mới 21 tuổi, cách khi đó chỉ còn bốn năm thôi.]
[Nhưng mà nếu đợi đến lúc đó, không biết có thể lại phát sinh nguồn tai vạ khác hay không.]
“Bốn năm? Vẫn còn dài. Vì tính mạng an toàn của chúng ta, chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với kẻ địch”. Môi mỏng đỏ thắm của Tống Vãn Khanh khẽ nhếch.
Nàng hỏi: “Có cách nào để có thể hắn sớm khôi phục thần trí không?”
Nếu như trí tuệ cả đời hắn chỉ giống như hài tử, nếu nàng ở thân thể này, nàng trên danh nghĩa sẽ cùng tướng công bình yên sống quãng đời còn lại, để cho hắn một cuộc đời vô lo vô nghĩ bình an vui vẻ.
Cho nên, nàng muốn khôi phục là thần trí của hắn, cũng không phải là vì nàng muốn có một tướng công bình thường, mà là muốn cho hắn có nhiều lựa chọn hơn, không đến mức không còn lựa chọn nào khác.
Tiểu bảo bối thấy nàng rất quan tâm đến Trình Kì An, trong lòng nhảy nhót, dù sao tiền kiếp trước của tiểu bảo bối là con của Tống Vãn Khanh và Trình Kì An, duyên phận hai người trong lúc đó đẹp không tả nổi.
Hiện giờ nàng có ý nghĩ này, cùng khiến cho tiểu bảo bối yên tâm rất nhiều, bởi vì tiểu bảo bối cũng có tâm tư ích kỷ, tiểu bảo bối hy vọng kiếp sau Tống Vãn Khanh vẫn là mẫu thân của tiểu bảo bối.
[ Nếu muốn cho phụ thân nhanh chóng khôi phục lại thần trí, chúng ta cần lấy được linh thảo, dùng linh tuyền tưới vào, nhưng loại linh dược này rất khó lấy…] Tiểu bảo bối chậm rãi nói.
(Thần trí: tinh thần và tâm trí.)
Hôm sau, người dân lần lượt kéo đến cửa nhà nàng mang theo đồ ăn tích trữ ở trong nhà và gà nhà nuôi, trên mặt bọn họ lộ vẻ lo lắng có hơi mong đợi, tụ tập đứng ở trước cửa nhà Tống Vãn Khanh.
Biết được mục đích đến của người dân, Tống Vãn Khanh vui vẻ đồng ý, hài lòng với ý nguyện đã được hoàn thành, nàng sẽ giúp việc ruộng nương của bọn họ theo thứ tự trong nhiều ngày.
Nghe được Tống Vãn Khanh đồng ý, tâm trạng lo lắng của người dân tan biến đi, đổi thành rất biết ơn và vui sướиɠ.
“Cô nương Tống chẳng những không tính toán hiềm khích trước kia mà còn giúp chúng ta, thật sự là tâm địa Bồ Tát mà!”
“Đúng vậy, người tốt như thế này không thể nào là yêu quái được, phải là tiên nữ hạ phàm cứu giúp chúng ta mới đúng.”