Ồ…Đúng là rất nhiều người.
Chẳng qua là, mấy người này có dụng ý khác. Bọn họ không phải là hy vọng có được khuôn mặt xinh đẹp này của nàng, mà là thích bù nhìn làm ruộng của nàng.
Nàng đứng lên, phủi lá cây rơi trên người xuống.
Nàng chỉ có vừa mới nghỉ ngơi một lúc, thửa ruộng này đã được cày cấy rất tốt, phải biết rằng một thửa ruộng tương đương với sáu trăm mét vuông, cũng khó trách bọn họ thích như vậy.
Cũng không phải không nói đến, nghe nói trước kia trưởng tử Trình gia làm tướng quân phủ ngang với tiểu quan, nếu không cũng không có khả năng có nhiều đất như vậy.
Tống Vãn Khanh vẫn cười, nói với tiểu bảo bối: “Ngốc ạ, bọn họ không phải là đang nhìn ta. Ở trong mắt bọn họ, bù nhìn làm ruộng quan trọng hơn mẫu thân rất nhiều.”
Tiểu bảo bối cau mày, tỉ mỉ quan sát bù nhìn làm ruộng, cái hiểu cái không.
Chẳng lẽ đám người kia thèm thuồng khả năng làm việc của nó?
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, bù nhìn làm ruộng đã cày cấy xong sáu thửa ruộng. Nhóm người dân thấy vậy trố mắt đứng nhìn, hận không thể lập tức cũng biến ra được để làm ruộng.
“Vãn Khanh, cái này là cái gì linh hoạt như vậy, nếu ta có cái này để làm, hơn mười thửa ruộng của nhà bọn ta còn có thể xong, tuổi tác của ta cùng đã già như vậy rồi, còn phải tự mình cày ruộng. Mỗi lần cày xong, ta cảm giác như chân tay ta rụng rời vậy…”
Trịnh Thị thấy Tống Vãn Khanh chỉ cần nửa ngày đã làm xong sáu mẫu ruộng, thích thú cuống cuồng đến bắt chuyện.
Tống Vãn Khanh vừa nghe đã biết lão nương kia có chủ đích gì, ngày thường Trịnh Thị rất thích lợi dụng mấy chuyện nhỏ nhặt, hiện giờ rõ ràng là có ý đồ với bù nhìn làm ruộng.
Tống Vãn Khanh thấy hai mắt lão nương kia tỏa ánh sáng, môi mỏng cười cười, cũng không trả lời.
Trịnh Thị cũng không hề giận, lại mở miệng nói: “Thứ này của ngươi có đắt không? Nếu không đắt, thì giúp đỡ người trong thôn cày cấy đi? Ngươi xem trong thôn nhiều lão nhân như vật, Vãn Khanh ngươi giống như là tiên nữ, chắc chắn tâm địa cũng rất tốt.”
Tống Vãn Khanh vẫn không đáp lời, thản nhiên nói: “Nếu đại nương Trình mệt thì nghỉ ngơi một chút đi.”
Dứt lời, Trịnh Thị nghĩ rằng nàng sẽ giúp đỡ mình, ngay tức khắc vui mừng cong đuôi mày. Không đợi lão nương kia dẫn đường, trơ mắt nhìn Tống Vãn Khanh mang theo bù nhìn làm ruộng đến trước ruộng đồng đại nương Trần, chủ động giúp đỡ đại nương Trần cày cấy.
Trịnh Thị mở to hai mắt, cắn chặt răng lại.