“Có lỗi quá.” Tống Vãn Khanh vỗ đầu nó, nói : “Ngươi đừng buồn, xấu thì cũng không sao, mai sau ta có thể sửa cho ngươi. Tốt lắm, trồng trọt đi.”
[…] Tiểu bảo bối nhìn bù nhìn làm ruộng với ánh mắt thông cảm.
Bù nhìn làm ruộng ngoan ngoãn đi trồng trọt, quá trình rất suôn sẻ. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy bù nhìn làm ruộng, tất cả người dân đều cảm thấy rất mới lạ, có người ghen tị có người hâm mộ.
“Cái gì vậy ? Nó là nương tử của Kì An hay là yêu quái vậy?”
“Nói cái gì vậy! Phải là tiên nhân hạ phàm, ngươi xem nàng triệu hồi con bù nhìn này, tự làm ruộng cho nhà bọn họ kìa!”
“Động tác rất nhanh, sức lực cũng rất lớn! Chẳng lẽ nào pháp bảo sao?”
“Chắc chắn là pháp bảo, ngươi thấy bù nhìn làm ruộng bao giờ chưa?”
“Hay là, cô nương kia thật sự là tiên nhân hay sao? Các ngươi nhìn đi, từ khi rời khỏi Trình gia, nàng xinh đẹp hơn rất nhiều!”
“Ngày trước thực sự là hiểu lầm nàng rồi, cuộc sống sau này của bọn họ chắc chắn là càng ngày càng tốt.” Nữ nhân kia vừa nói chuyện vừa nhìn bù nhìn, trong mắt lộ vẻ ghen tị.
Nếu như nhà nàng ta có loại pháp bảo này, vậy khi nào quan phủ thu thóc thuế thì còn cần gì lo lắng chứ.
Không chỉ riêng nữ nhân kia, người dân ở xung quanh có ai mà không thèm? Nhưng lại vì sĩ diện mà không dám nói chuyện với Tống Vãn Khanh.
Dù sao cũng bởi vì chuyện thành hôn của hai người, bọn họ ít nhiều người xem như là giúp đỡ lão nương Trình gia, chuyện này với Tống Vãn Khanh là không công bằng.
Loại bù nhìn làm ruộng này không chỉ không ăn cơm không uống nước, mà ngay cả tốc độ cày cấy người bình thường theo không kịp, chỉ thấy trong nháy mắt đã làm xong.
Tống Vãn Khanh ngồi ở dưới tán cây hóng mát, thỉnh thoảng giám sát một lúc, cực kì hài lòng. Nàng thoải mái híp mắt lại, mái tóc dài đen nhánh xõa ra sau đầu, hơi ngẩng đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài.
[Mẫu thân, ngươi đừng ngủ.] Tiểu bảo bối lên tiếng nhắc nhở.
Tống Vãn Khanh đột nhiên mở mắt ra, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tiểu bảo bối, khẽ cười một tiếng, “Làm sao vậy, sao mẫu thân không được lười biếng một lát sao?”
Tiểu bảo bối đứng ở trước mặt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn, không vui nói: [Mẫu thân nếu ngươi ngủ bọn họ sẽ nhìn mẹ.]
Tiểu bảo bối trịnh trọng nói, cau mày lại. Ánh mắt đám người kia nhìn mẫu thân hệt như sói đói, cực kì đáng sợ!
Tống Vãn Khanh nghe vậy khẽ nâng mí mắt nhìn nhìn, lông mày nhếch lên.