“Vâng ạ!” Nhị Bảo vỗ tay hoan hô.
Đi đến thửa ruộng được chia, xung quanh còn rất ít người dân cày cấy.
Hằng năm bọn họ cực kì bận rộn, đến mùa thu hoạch thì chỉ còn một chút gạo ít ỏi ở trong tay, tất cả số còn lại phải nộp cho quan phủ.
Vì vậy, mặc dù không đến mức đói đến chết, nhưng cũng chưa từng ấm no, ai nấy cũng xanh xao hốc hác.
Hôm nay, nàng muốn thay đổi những điều đó cho người dân.
“Nữ nhân này đến đây làm gì? Cưỡng ép lấy sáu thửa ruoognj nhà bọn ta, đáng ghét!” Lão nương Trình gia không có Trình Kì An làm cu li miễn phí, vì để những tháng ngày cuối năm không chết đói cuối cùng cũng cam lòng tự mình và tướng công đi ra ruộng.
Mụ chỉ trỏ Tống Vãn Khanh, khạc nước bọt: “Hừ! Cái gì cũng chướng mắt!”
Lão Trình lau mồ hôi ở hai bên trán đi, vội vàng kéo mụ nói, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngươi còn sợ dạy dỗ chưa đủ à? Đừng đυ.ng đến nàng ta.”
“Ta chửi nó đấy, chửi nó đấy! Có thể làm gì ta chứ?” Lão nương Trình gia hừ một tiếng, miệng không ngừng nói.
Bên kia, Tống Vãn Khanh nhìn sáu thửa ruộng ở trước mắt, triệu hồi ra bù nhìn làm ruộng. Vì không để cho người khác nghi ngờ, Tống Vãn Khanh trồng một ít hạt giống, để cho bù nhìn làm ruộng cày cấy, sau đó tưới ruộng bằng nước suối linh lực.
Lão nương Trình gia càng chửi càng hăng, nếu không phải vì lão Trình liều chết giữ lại, nói không chừng đã nhảy đến trước mặt Tống Vãn Khanh chửi rủa.
Không chờ đến khi mụ vùng vẫy ra khỏi lão Trình, nhìn thấy bên cạnh Tống Vãn Khanh xuất hiện bù nhìn, hôm đó chính là con quái vật này ném mụ xuống núi.
Bù nhìn kia như phát hiện có người nhìn nó, nhìn lão nương Trình gia mở to miệng.
Con nguơi mụ co rụt lại, liên tục lùi về đằng sau, bỏ cái quốc trong tay xuống, chạy vào trong nhà, “Quái vật, quái vật.”
Nghe thấy tiếng gào, Tống Vãn Khanh liếc nhìn lại, phát hiện lão nương Trình gia chạy ra rất xa, theo sát mụ là lão Trình.
“Bọn họ nổi điên à?” Nàng ngạc nhiên nói.
[Hình như là bị bù nhìn làm ruộng dọa sợ.] Tiểu bảo bối nói.
Tống Vãn Khanh hơi nhếch mày, quan sát bù nhìn làm ruộng
Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn nó, cảm thấy nó cười có hơi ngốc nghêch, nói với tiểu bảo bối.
“Có thể sửa cách cười của nó không? Tay nghề chủ nhân nó làm không tốt lắm nhỉ?” Tống Vãn Khanh hơi ghét bỏ nói : “Có hơi xấu thật.”
Tiểu bảo bối dở khóc dở cười nói : [Mẫu thân đừn nói như vậy, nó sẽ mất hứng đấy.] Nói tiếp : [Sau này có thể dùng công đức sửa cho nó, thay đổi thần vận luôn.]