“Ngươi vừa mới nói, muốn hỏa thiêu ai cơ?”
Khóe môi nàng cong lên, ý cười trong mắt chưa hết, vẻ mặt lạnh toát, làn da trắng nõn dưới ánh nắng chói chang của mặt trời tựa như nhiễm tầng sương lạnh.
“Tống, Tống Vãn Khanh?” Tay lão nương Trình gia run lên, hoảng sợ nhìn bàn tay nàng cầm theo xẻng từng bước từng bước đi vào.
Khuôn mặt lão Trình bình tĩnh, đứng lên, “Tống Vãn Khanh ngươi muốn làm gì!”
Tống Vãn Khanh ngắm nghía cái xẻng trong tay, nhằm vào lão làm động tác cầm xẻng, “Như này còn chưa rõ ràng à? Đương nhiên là diệt cỏ thì diệt tận gốc rồi.”
“Ngươi! Ngươi! Bọn ta là trưởng bối, ngươi đừng quá phận!”
Lão Trình như nhắc nhở lão nương Trình gia, trong nháy mắt mụ đứng lên. “Bọn ta nuôi nấng Trình Kì An đấy…Trưởng tử cũng vì hắn mà chết…”
Tống Vãn Khanh bực mình nhắm cái xẻng ngay miệng mụ, giọng điệu lạnh lùng nói : “Người nuôi hắn là Trình Chí, liên quan gì đến các ngươi?”
“Trình, Trình Chí là con ta, tại sao không liên quan!” Lão nương Trình gia hét chói tai.
“Haha.” Tống Vãn Khanh cười khẩy, trong mắt tràn đầy sự mỉa mai, “Hoặc là câm miệng hoặc là từ nay về sau ta cho ngươi không dùng được miệng nữa.”
Sắc mặt lão nương Trình gia tái nhợt, gắt gao mím môi không dám nói lời nào.
Cuối cùng không còn tiếng ồn ào nào, Tống Vãn Khanh vừa lòng, nhẹ nhàng nói : “Ở riêng đi.”
“Không được!”
Lão nương Trình gia kịch liệt phản đối, không có đứa khắc tinh kia nhà bọn họ nhiều đất như vậy làm sao bây giờ? Còn việc trong nhà thì phải làm sao?
Tống Vãn Khanh giận tái mặt, ánh mắt dường như có thể đông cứng người khác lại, “Ta đến để thông báo cho ngươi, chứ không phải đến để thương lượng với ngươi.”
“Ngươi!”
Tống Vãn Khanh đặt xẻng xuống hất tung bàn ăn đi, bát đũa trên bàn cứ thế mà rơi loảng xoảng trên đất.
Trái tim người nhà Trình gia như rỉ máu, thức ăn một ngày của bọn họ đều ở đây!
Tống Vãn Khanh lại cười, “Nếu các ngươi không đồng ý, nhà này ta sẽ phá sạch, một chút cũng không còn.”
“Ngươi, ngươi quả thật rất nham hiểm!” Ngón tay lão Trình run rẩy chỉ thẳng Tống Vãn Khanh, tức đến nỗi mặt trắng bệch.
Chân mày Tống Vãn Khanh khẽ nhếch lên, thờ ơ nói: “Không dám không dám, lòng dạ các ngươi còn bỉ ổi hơn ta, tâm hồn ta thuần khiết trong sạch sao mà tính được chứ?”
“Tiện nhân, ta liều mạng với ngươi!” Lão nương Trình gia tức giận vớ lấy cái chổi ở bên cạnh xông lên.
“Tống Vãn Khanh!” Con ngươi Trình Tư Trạch hơi co lại, chạy nhanh đến, cơ thể nhỏ bước lên phía trước, chắn trước mặt Tống Vãn Khanh, đưa tay hung hăng đẩy lão nương Trình gia ra.