Trước kia bọn trẻ ngủ với người lớn, nhưng nguyên thân lúc lấy chồng không ưa mấy đứa trẻ này nên đã tách ra một dãy phòng chính kê thêm một cái giường, để buổi tối ba đứa nhỏ ngủ ở đây.
Giường phụ trong phòng chính chỉ 1,2m, mấy đứa trẻ còn nhỏ, nằm vắt vẻo cũng có thể ngủ ngon.
Nhưng Trần Vân cảm thấy, Nhị Nữu đã năm tuổi rồi, không thích hợp để ngủ với anh trai.
Cô đi nấu một nồi nước khác, cho củi vào bếp, quay lại nói với ba đứa trẻ: “Đêm nay Thiết Trụ có thể ngủ một mình, Nhị Nữu và Thiết Đản sẽ ngủ với mẹ.”
Hôm nay mẹ kế không đánh ai, thậm chí còn cho bọn chúng uống sữa mạch nha và ăn thịt thỏ, Nhị Nữu cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nhưng kí ức về việc bị đối xử thô bạo trước kia vẫn đang còn đó, Nhị Nữu vẫn còn sợ cô. Nghe thấy lời này cũng không dám phản ứng, sợ hãi hét lên với Thiết Trụ: "Anh trai."
Thiết Trụ đứng trước mặt cô che chở cho hai đứa nhỏ còn lại: "Hai đứa sẽ ngủ với tôi."
"Con đã lớn rồi, không thể ngủ chung một giường nữa. Về phần Thiết Đản…” Trần Vân chỉ vào đầu gối bị thương của cậu liếc mắt một cái: "Nếu như con không sợ em ấy ngủ say mà đá con, mẹ liền không thành vấn đề.”
Thiết Trụ nghe cô nói vậy, suy nghĩ một hồi, bỗng dưng cảm thấy đầu gối đau nhói.
Cậu nhe răng, ánh mắt giận dữ.
Trần Vân bật cười: "Mẹ không đá con, con nhìn mẹ làm gì?”
“Người phụ nữ xấu xa!” Thiết Trụ nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó lớn tiếng nói: “Bà không được phép đánh Nữu Nữu!”
“Đừng lo lắng.” Trần Vân nói: “Trước kia đều là quá khứ. Bây giờ mẹ sẽ không đánh các con nữa.”
Thiết Trụ nghi ngờ nhìn cô, Trần Vân để mặc cậu nhìn chằm chằm, nói thêm: "Tương lai không biết chuyện gì sẽ xảy ra, thế nhưng hiện tại chắc chắn sẽ không đánh nữa.”
Cậu suy nghĩ một chút, mới miễn cưỡng tiếp nhận câu nói này, lại nói: "Vậy bà cũng không được đánh Thiết Đản.”
Thiết Đản đang ngồi nghịch một bên nghe thấy tên mình, liền quay đầu lại nhìn anh trai cười ngây ngô.
Thiết Trụ chán ghét liếc nhìn Thiết Đản một cái, đẩy cậu nhóc ra, nhìn chằm chằm Trần Vân rồi cố ý nói: "Nhị Nữu, đi với bà ta, nếu bà ta đánh em thì chạy đến gọi anh, anh sẽ cứu em.”
Tuy Nhị Nữu trong lòng vẫn còn hơi miễn cưỡng, nhưng anh trai đã nói như vậy rồi.
Cô bé nấp sau lưng anh trai, lén lút liếc nhìn Trần Vân.
Trần Vân mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng.
Mẹ kế hôm nay không đáng sợ chút nào, Nhị Nữu nghĩ. Từ sau lưng Thiết Trụ đi đến, gật đầu với Trần Vân.
Trần Vân sờ sờ đầu của Nhị Nữu, tóc của cô bé nhỏ buổi tối gội đầu còn chưa khô.
"Nhị Nữu đi trước đi, chờ mẹ tắm xong sẽ đưa em trai qua.”
Đứa nhỏ đã ngủ rất nhiều, Trần Vân từ trong buồng tắm đi ra, thấy Thiết Đản đã nằm ở trên giường ngủ thϊếp đi, lúc bị bế lên cũng không có phản ứng.
Trần Vân hỏi Thiết Trụ: “Buổi tối ngủ một mình sẽ không sao chứ?”
“Đương nhiên là không sao.”
“Được rồi, có việc gì nhớ gọi mẹ.” Trần Vân nói xong liền cùng Thiết Đản trở về phòng.
Chiếc giường cô ngủ rộng 1,5m, đầu giường trải chiếu trúc.
Nhị Nữu đang nằm trên giường, vừa thấy cô đi vào liền nhắm mắt lại, cố hết sức giả bộ đã ngủ.
Trần Vân cũng không có vạch trần cô bé, đặt Thiết Đản vào giữa, còn mình nằm ở bên ngoài, nhẹ giọng nói với hai đứa nhỏ: "Ngủ ngon."
Cô rõ ràng đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng vẫn không thể ngủ được.
Sợ đánh thức hai đứa nhỏ, cô cứ nằm một hồi lâu, đợi khi Nhị Nữu đã ngủ say, cô mới nhẹ nhàng trở mình.
Ánh trăng bên ngoài tràn vào phòng qua khung cửa sổ hẹp, hai đứa nhỏ trên giường đều đã ngủ rất ngon lành.
Những ký ức thuộc về nguyên thân lần lượt hiện ra trong đêm khuya, nói cô không cam lòng.
"Nếu cô vẫn còn sống, hãy đem tôi trở về đi.”
Cô tự mình nghĩ, rồi lại xua đuổi những suy nghĩ phức tạp, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Trần Vân mở mắt ra, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là căn nhà đổ nát này.
Có vẻ như cô sẽ không thể quay lại trong một thời gian.
Trần Vân thở dài, thân thể đột nhiên trở nên nặng nề, chính là Thiết Đản đang đè trên người cô.
Cậu nhóc đêm qua ngủ rất ngon và đặc biệt sung sức vào buổi sáng, nằm trên người Trần Vân giật mạnh cúc áo trên ngực cô, vừa cười vừa chảy nước miếng.
Đừng nhìn Thiết Đản nhỏ nhưng thực ra sức lực khá mạnh, cúc áo trên người Trần Vân lung lay, nhìn như sắp rơi ra.
“Nghịch ngợm!” Trần Vân bắt lấy tay cậu nhóc muốn ngồi dậy.
Thiết Đản nằm trên người cô cười khúc khích, trong miệng chảy nước dãi: "Chơi, chơi!"
Trần Vân một tay đặt lên chiếu, cảm thấy chiếu dưới tay có chút ẩm ướt nên cũng không quá coi trọng.
Cô đặt Thiết Đản lên giường và mặc quần áo cho cậu nhóc.
Là con út trong ba anh chị em, Thiết Đản có vài bộ quần áo, tất cả đều là đồ thừa của các anh chị.
Quần áo không lớn, nhiều mảnh vá, sau khi mặc xong, đứa trẻ ngoan ngoãn liền trở thành một đứa trẻ ăn xin.