Sinh nhật Phỉ Vân Cẩn vừa qua, thoắt cái đã đến cuối tháng tư. Hạng mục Thanh Thành được ký kết với Ngô Kiến Vĩ trước đó cũng đã chính thức khởi công vào nửa tháng trước.Ngô Kiến Vĩ liên tục thể hiện sự nhiệt tình mời Nam Nguyên đến Thanh Thành để khảo sát thực tế, hứa hẹn sẽ tiếp đãi cô chu đáo. Có thể thấy, anh ta đã coi Nam Nguyên như một vị tổ tông mà đối đãi.
Hiện nay, những nhà đầu tư thực sự "bỏ tiền mà không nói nhiều" như Nam Nguyên rất hiếm gặp. Do đó, cho dù không vì nể nang nhà họ Nam và nhà họ Phỉ, Ngô Kiến Vĩ cũng cần phải xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với cô.
Nam Nguyên đồng ý.
Mục đích đầu tư vào hạng mục này của cô chẳng phải là để có lí do quang minh chính đại đến Thanh Thành, thuận tiện "vô tình gặp gỡ" người kia sao?
Chỉ là hai hôm trước do sinh nhật Phỉ Vân Cẩn mà việc này bị trì hoãn một chút, nhưng hiện tại đã đến thời gian thích hợp.
Vào bữa tối, Nam Nguyên tuyên bố quyết định của mình, đồng thời nói: "Ít nhất là hai ba ngày, nhiều nhất một tuần là cháu sẽ trở về."
Chú Triệu không phản ứng gì, ông cho rằng tiểu thư còn trẻ, đi ra ngoài dạo chơi cũng tốt, nếu cứ ở trong nhà sẽ dễ dàng sinh ra bệnh.
Nhưng Phỉ Vân Cẩn lại phản ứng rất lớn.
"Dì ơi, dì có thể cho Tiểu Cẩn đi cùng không? Tiểu Cẩn sẽ ngoan mà."
"Không được, con còn phải đi nhà trẻ."
Phỉ Vân Cẩn thầm nghĩ, không đi nhà trẻ cũng không sao cả, dù sao trừ Lý Nhất Bạch, những đứa trẻ khác ở nhà trẻ đều ồn ào và ngây thơ.
Nhưng như vậy hình như Tiểu Cẩn sẽ không ngoan.
Hơn nữa trước kia dì từng nói, chỉ cần Tiểu Cẩn đi nhà trẻ là đang giúp cô kiếm tiền, nếu không đi thì...
Nhìn vẻ mặt đổi tới đổi lui của thằng nhóc, Nam Nguyên buồn cười xoa tay nhỏ của cậu, "Sao, Tiểu Cẩn thích dì như thế á? Không thể rời đi dù chỉ một ngày?"
Mặt Phỉ Vân Cẩn lập tức ửng đỏ, tựa như quả cà chua chín mọng, rất đáng yêu.
"Không, không đâu!"
Cậu bĩu bĩu môi, "Vậy dì phải trở về nhanh nhé, Tiểu Cẩn sẽ ở trong nhà chờ dì!"
Hai ngày nay Nam Nguyên cũng phát hiện tựa hồ Phỉ Vân Cẩn đang đốt sáng thuộc tính kỳ quái gì đó, trở nên "ngạo kiều", cụ thể là mạnh miệng.
Một khi nói lời ngay thẳng gì với cậu thì sẽ bị phản bác giống như bây giờ, nhưng Phỉ Vân Cẩn như thế càng khiến cho người ta muốn trêu đùa.
"A, hoá ra Tiểu Cẩn không thích dì, đau lòng quá."
Đối mặt với giọng điệu và biểu cảm khoa trương như thế, chú Triệu tỏ vẻ không dám nhìn thẳng, thế mà Phỉ Vân Cẩn lại ăn chiêu này.
"Không có không có! Tiểu Cẩn thích dì! Thích nhất!"
Nam Nguyên lập tức trở mặt, nụ cười trên mặt xán lạn: "Dì nói rồi, quả nhiên Tiểu Cẩn thích dì."
Phỉ Vân Cẩn muốn trả không biết mình bị Nam Nguyên đùa bỡn thì đúng là phí công đi vườn trẻ, cậu hừ nhẹ một tiếng: "Dì xấu lắm!"
Sau khi trở lại vị trí của mình, cậu làm vẻ mặt thờ ơ bắt đầu ăn trong bát thức ăn trẻ con, mà bên tai cậu thì là tiếng cười không thèm che giấu của Nam Nguyên.
Dì bại hoại, chỉ còn 997 lần!
"Bà Phỉ, mời đi bên này."
"Đây chính là chỗ làm việc Bärbel, phần lớn đều là người trẻ sinh sau năm 90, vừa có sức sống vừa có sức sáng tạo."
Ngô Kiến Vĩ tươi cười dẫn dắt Nam Nguyên tham quan công ty con của anh ta ở Thanh Thành, giọng nói và thái độ đều vô cùng khiêm tốn, khiến mấy người phụ trách ở công ty con đi theo sau càng thận trọng vài phần.
Tại Thanh Thành, người có tài sản giống Ngô Kiến Vĩ hoàn toàn có thể được gọi một câu "ông chủ lớn", nếu anh ta muốn, ngay cả một số thành viên trong chính phủ cũng sẵn lòng ăn bữa cơm với Ngô Kiến Vĩ, quen biết một chút.
Nói không chừng có thể nhận được một khoản đầu tư lớn, viết một nét xinh đẹp lên chiến tích của mình.
Nhưng ông chủ lớn như vậy bây giờ lại giống như một hướng dẫn du lịch, tự mình giới thiệu công ty, dáng vẻ còn... nịnh nọt như vậy, bà Phỉ này đúng là không thể xem thường.
Đặc biệt trong đó có vài vị biết nhà họ Nam và nhà họ Phỉ, thoáng hiểu được gia thế của Nam Nguyên, ánh mắt nhìn cô quả thực là đang nhìn thượng đế.
Mà một số quản lý nhỏ, người phụ trách gì đó, hôm nay chỉ đến góp nhân số biểu hiện sự coi trọng của Ngô Kiến Vĩ đối với Nam Nguyên, tin tức bọn họ lấy được không nhiều, nhìn thấy Ngô Kiến Vĩ bình thường nghiêm túc, thận trọng, khó gần cũng có khoảnh khắc như thế, trong lòng không biết là vui sướиɠ vẫn là hâm mộ.
"Ừm, nhìn không tệ, tổ phụ trách chủ yếu của dự án là?"
"A, bọn họ đã ở phòng họp đợi ngài, bây giờ chúng ta có thể đi qua!"
Nam Nguyên đi vào phòng họp to lớn đã ngồi mười mấy người, cô chú ý đến nữ sinh ngồi ở cuối cùng trước tiên.
Tóc dài đến eo, dung mạo không tính xảo giống Nam Nguyên nhưng lại lộ ra sự dịu dàng làm cho người ta thoải mái, tựa hồ nhìn thấy cô ấy thì cả người sẽ cảm thấy yên tĩnh và thoải mái không rõ nguyên do.
Tựa như tên của cô ấy, An Ninh.
Tìm thấy rồi!
Còn thuận lợi hơn cả dự đoán của cô!
"Bà Phỉ, mời cô..."
Ngô Kiến Vĩ dự định hướng dẫn Nam Nguyên ngồi ở phía trước, Nam Nguyên lại trực tiếp đứng tại chỗ, lấy điện thoại di động ra chụp An Ninh, sau đó nhanh chóng gửi cho Nam Tễ: "Nữ sinh trong ví tiền của anh."
Ngô Kiến Vĩ bị hành động này của Nam Nguyên làm cho hồ đồ, An Ninh cũng không hiểu ra sao không biết xảy ra chuyện gì.
Chỉ là tựa hồ nữ sinh xinh đẹp trước mắt có hơi quen mắt?
Tút tút tút!
Điện thoại của Nam Nguyên di bắt đầu rung lên dữ dội, cô thuận thế để nó ra xa một chút, sau đó mới ấn xuống nút trò chuyện.
"Nguyên Nguyên! Em ở đâu!!! Giúp anh giữ cô ấy lại! Không tiếc bất cứ giá nào!!!"
Giọng Nam Tễ như rống, thậm chí có chút vỡ giọng, cảm xúc kích động khiến nội tâm Nam Nguyên không khỏi xem thường.
May là mình có dự kiến trước để điện thoại ra xa.
Mà An Ninh bên kia lập tức nghe được người bên kia điện thoại là ai, sắc mặt trở nên trắng bệch, đồng thời cả người đứng dậy tựa hồ muốn đi.
Nam Nguyên: "Địa chỉ đã gửi cho anh, cho anh tối đa một giờ."
Nói xong cô cúp điện thoại, một bàn tay ngăn lại An Ninh, ánh mắt sáng quắc tràn đầy nghiêm túc: "Trốn tránh không giải quyết được gì, trừ phi cô lập tức biến mất khỏi Thanh Thành, không thì anh ấy quật ba thước cũng có thể tìm ra cô."
Nam Nguyên không hề có ý nói đùa.