Chương 13

"Cứ phải là con này sao ạ?"

Thanh âm non nớt của Phỉ Vân Cẩn lộ ra sự bất đắc dĩ, khiến chị gái xem bên cạnh thật sự rất muốn ôm đứa trẻ này vào trong ngực chà đạp một phen.

Nhưng mà lý trí còn sót lại nói cho cô ấy biết, không được! Sẽ bị coi là biếи ŧɦái!

Nhưng mà, thật sự rất đáng yêu!

Hơn nữa, nữ sinh len lén liếc nhìn Nam Nguyên.

Quá xinh đẹp, so với minh tinh còn đẹp hơn, cửa kia hồng là cái gì sắc hào, tuyệt mỹ!

Huhu, muốn làm thân với chị gái xinh đẹp quá.

Cô ấy dám đánh cuộc, trong số những người vây xem ở chỗ này một nửa là xem đứa nhóc kia, một nửa là đến xem... Mỹ nữ.

"Cái cuối cùng! Là cái cuối cùng đấy!"

Nam Nguyên dựng thẳng lên một ngón tay, mà bên chân của cô đã có một cái bọc trong suốt to, đếm sơ cũng ít nhất dưới mười con thú bông.

Lớn nhỏ tạo hình khác nhau, thu hoạch rất phong phú.

Không có cách nào, sau khi phát hiện thiên phú gắp thú nhồi bông của Phỉ Vân Cẩn, Nam Nguyên lại đi đổi một đống xu trò chơi, sau đó thường xuyên qua lại, liền xuất hiện đám người vây xem

"Đúng là con cuối cùng nhỉ."

Mặt bánh bao phồng phồng của Phỉ Vân Cẩn lại hoạt động một lần nữa, hắn trúng thưởng dẫn đại khái là hai ba lần trung một lần, đối với oa oa cơ đến nói tuyệt đối xem như cao.

Nhưng con này trước đã thử bốn lần, thật sự nếu không trung không biết Nam Nguyên còn hay không sẽ kiên trì muốn.

Còn tốt, ông trời đại khái cũng nhìn không ra đi xuống người nào đó thuê mướn lao động trẻ em, lần này rốt cuộc trung.

Ba ba ba!

Khoảnh khắc mà thú nhồi bông thuận lợi rơi vào lỗ vuông, chung quanh nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay, nụ cười trên mặt họ thậm chí còn xán lạn hơn so với đương sự, tựa như là do chính mình gặp được vậy.

Còn có một số người trực tiếp khen thành tiếng.

"Nhóc à, nhóc thật là lợi hại!"

"Đúng vậy đúng vậy, vô cùng lợi hại!"

"Con xem đứa trẻ nhà người ta kìa!"

Phỉ Vân Cẩn không biết là lần đầu tiên đối mặt với nhiều người như vậy hay là lần đầu tiên được nhiều người như vậy khen, gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cậu nháy mắt đỏ lên, trực tiếp từ trên băng ghế nhảy xuống trốn đến Nam Nguyên phía sau.

Cử động như vậy lại để cho đại gia phát ra một trận thiện ý tiếng cười.

"Được rồi được rồi, chúng ta đi chơi cái khác, chào tạm biệt các anh trai chị gái đi."

Nam Nguyên buồn cười nhờ nhân viên công tác hỗ trợ gởi lại đống thú bông này, sau đó nhìn Phỉ Vân Cẩn từ sau lưng nàng lộ ra một cái đầu, rõ ràng trên mặt đều có thể trứng gà luộc giải quyết vẫn là làm ra một cái trấn định bộ dáng.

"Ca ca tỷ tỷ, lại, gặp." Thanh âm có chút phát run, nhưng rất cố gắng hoàn chỉnh nói xong.

"Gặp lại gặp lại, ô, ta không được, thật là đáng yêu! Thật là đáng yêu!" Một nữ sinh một tay che trái tim một bàn tay làm hút dưỡng khí tình huống, "Nhóc à, em thích bao tải màu gì?"

Đỉnh đầu Phỉ Vân Cẩn chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi, sau đó từng chữ nghiêm túc trả lời câu hỏi của nữ sinh kia.

"Em không thích bao tải."

Nói xem, bao tải là cái gì? Ăn được không?

Biểu hiện như vậy khiến Nam Nguyên và người xung quanh đều vui vẻ.

"Đi thôi đi thôi, có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không?"

"Không đói bụng."

"Vậy thì uống miếng nước."

Bởi vì hạn chế của Phỉ Vân Cẩn về tuổi tác và chiều cao, những trò cậu có thể chơi kỳ thật cũng không nhiều, nhưng vẻn vẹn mấy trò chơi đã khiến nụ cười trên mặt Phỉ Vân Cẩn xán lạn không ít.

Mắt không chớp nhìn quét xung quanh, tựa như một con mèo nhỏ vừa được phép đi ra khỏi vùng an toàn, cẩn thận từng li từng tí thăm dò thế giới này.

Rất nhanh, một lớn một nhỏ đi vào một chỗ còn náo nhiệt hơn nữa trong khu trò chơi điện tử, khu Hip-hop.

Người ở đây càng nhiều, làm thành một vòng tròn, thường thường bộc phát ra một tràng hoan hô ủng hộ, phối hợp âm nhạc tiết tấu sống động, rất có thể gợi dậy cảm xúc.

Nam Nguyên mang theo Phỉ Vân Cẩn đi vào vòng tròn náo nhiệt nhất, xuyên thấu qua một đám người và người, hai người lập tức nhìn đến vũ công ở chính giữa.

Vậy mà là một đứa trẻ đầu đội mũ lưỡi trai, mặc trang phục Hip-hop, tuổi tác xem chừng không chênh lệnh bao nhiêu so với Phỉ Vân Cẩn!

Nhưng mà động tác lưu loát kia, ngẫu nhiên khoe kỹ năng, nói đứa trẻ này từ khi sinh ra đã bắt đầu luyện vũ đạo Nam Nguyên cũng tin tưởng.

"Giỏi quá, thật là lợi hại!"

Phỉ Vân Cẩn kìm lòng không đặng mở to hai mắt nhìn, lẩm bẩm nói.

Rõ ràng là đứa trẻ không chênh lệch nhiều so với mình, lại có thể làm ra những động tác lợi hại như thế!

Thật sự rất là lợi hại!

"Muốn học không?"

Nam Nguyên ngược lại là không ngại Phỉ Vân Cẩn học thêm chút gì đó, nhân sinh dài như vậy, không có một hai thứ hứng thú chẳng phải là quá nhàm chán hay sao?

Coi như là thích nhất thời cũng không quan trọng, dù sao có tiền.

Đột nhiên nhà giàu mới nổi Nam Nguyên thuận tay xoa bóp gương mặt nhỏ nhắn của Phỉ Vân Cẩn, nếu không có sự ngược đãi của mẹ kế ác độc là cô, người này hẳn là có thể trải qua một tuổi thơ còn coi được nhỉ?

"Có thể chứ?" Phỉ Vân Cẩn ngửa đầu nhìn Nam Nguyên, hai mắt trực tiếp biến thành ngôi sao loe lóe.

"Có thể có thể, chỉ cần đến lúc đó con đừng khóc."

Nhìn đứa trẻ trong giới nhảy tốt như vậy, bình thường chắc chắn huấn luyện rất vất vả, nhưng không cần thiết nói cho Phỉ Vân Cẩn.

Để cậu tự mình đi thử xem là biết.

Hai người cứ như vậy đứng ở bên ngoài xem bé trau nhảy xong, dù sao thể lực hữu hạn, sau khi bài nhảy kết thúc cậu bé liền cầm áo khoác để một bên đi ra ngoài.

Vừa lúc hướng về phía Nam Nguyên, còn dừng ở vị trí cách Phỉ Vân Cẩn không đến nửa mét, nhìn cậu bé liếc xung quanh, hẳn là đang đợi người lớn.

Nghĩ lại cũng biết một bé trai nhỏ như vậy không có khả năng một mình đến khu trò chơi điện tử.

Nhìn Phỉ Vân Cẩn một bên dùng ánh mắt lóng lánh liếc trộm bé trai kia, chân mày Nam Nguyên khẽ động.

"Chào cháu, vừa rồi cháu nhảy rất khỏe!"

Cô nửa hạ thấp người, nhìn bé trai quay đầu lộ ra một nụ cười xán lạn.

"Cảm ơn chị gái."

Bé trai vừa nhìn là biết không giống lần đầu tiên gặp gỡ người chủ động đáp lời, đối mặt với lời khen của Nam Nguyên rất là tự nhiên đáp một câu cảm ơn.

Hơn nữa, gọi còn là chị gái.

Lúc này Nam Nguyên cũng thấy rõ gương mặt dưới mũ của bé trai, vậy mà là con lai đấy.

Lông mi cong vυ"t cùng đôi mắt to thâm thúy phối hợp một thân quần áo này, đúng là mười phần trào lưu.

"Tiểu Cẩn, lại đây chào một tiếng, nó nhìn vũ đạo của em, cũng nói tưởng đi học đâu."

Phỉ Vân Cẩn đại khái thật sự rất thích bé trai này, lúc Nam Nguyên gọi vào cậu liền trực tiếp chạy tới, "Chào cậu, mình tên là Phỉ Vân Cẩn."

Bé trai đại khái cũng là càng thích bạn cùng lứa tuổi nhiều hơn chút, lúc đối mặt Nam Nguyên còn đanh mặt, lúc nhìn thấy Phỉ Vân Cẩn liền tươi cười: "Chào cậu, mình là Lý Nhất Bạch, cậu muốn học mình nhảy cái này sao?"

"Đúng vậy, cậu nhảy rất lợi hại!"

Xem đi, trẻ con làm quen chính là nhanh như thế đấy.

Xem hai người đã thành công bắt chuyện, Nam Nguyên thâm tàng công cùng danh.

Nhưng bọn họ cũng không giao lưu bao lâu, một người đàn ông mặc áo vest, toàn thân lộ ra xã súc hơi thở thở hồng hộc chạy tới, vừa nhìn thấy cậu bé cả khuôn mặt đều rõ ràng trông như trút được gánh nặng.

"Tiểu thiếu gia! Cuối cùng cũng tìm được ngài!"

"Không phải tôi gửi tin cho anh rồi à?"

"Nhưng là cái này trò chơi điện tử thành lớn như vậy... Thôi đi, tìm được ngài là tốt rồi, đại thiếu đang đợi ngài, chúng ta đi nhanh lên đi."

Nói xong, anh ta liền ôm lấy bé trai.

Nhìn thấy Lý Nhất Bạch muốn đi, Phỉ Vân Cẩn cũng chỉ có thể lưu luyến hướng về phía cậu bé vẫy tay từ biệt.

Vốn là là bình thủy tương phùng, lần sau lại muốn gặp cũng không biết khi nào.

Lúc này Nam Nguyên cũng mới nhớ tới nên chuẩn bị cho Phỉ Vân Cẩn một chiếc đồng hồ tích hợp điện thoại mm, như vậy có chuyện còn có thể trực tiếp liên hệ.

"Dì."

Phỉ Vân Cẩn nhìn bé trai rời đi, ngửa đầu nhìn về phía Nam Nguyên, "Con có bạn rồi đấy."

"Oa, Tiểu Cẩn thật lợi hại, chúng ta đi ăn một chút gì đi."

Hôm nay Nam Nguyên và Phỉ Vân Cẩn hai người có thể nói là thắng lợi trở về, mà phòng của Phỉ Vân Cẩn bốn phía cũng xuất hiện một loạt thú nhồi bông, làm cho cả căn phòng tăng thêm một chút thú vị giống như trẻ con.

Vui vẻ cuối tuần luôn luôn ngắn ngủi, Phỉ Vân Cẩn lại phải đi nhà trẻ.

Hôm qua Nam Nguyên đã đi dạo đủ, hôm nay liền không nghĩ ra cửa.

Nhìn khí trời khá tốt, cô định đi hoa viên nghỉ ngơi trong chốc lát, hít thở một chút không khí mới mẻ.

Nhưng mà...

"Chú Triệu, bên ngoài có chuyện gì vậy?"

Tiếng xe tải lớn tới tới lui lui vẫn còn có chút rõ ràng, huống chi còn có không ít tiếng người ồn ào, rất hiếm thấy ở khu biệt thự yên tĩnh này.

"Cô chủ, hẳn là cách vách có người chuyển vào."

Trước đây nhà bên cạnh vẫn trống, Nam Tễ còn từng nói muốn mua, đến lúc đó làm hàng xóm của Nam Nguyên.

Nhưng tựa hồ phòng ở đã sớm bán mất, chỉ là trước nay vẫn luôn không có ai ở mà thôi, Nam Tễ cũng tìm hiểu không ra mua người là ai, chuyện này liền từ bỏ.

Không nghĩ đến, người mua thần bí này rốt cuộc cũng xuất hiện.

Đương nhiên, Nam Nguyên không có gì hứng thú với điều này, nhìn bên ngoài ồn ào, cô liền trở lại trong phòng, biện pháp cách âm tốt nhất khiến bốn phía nháy mắt đã an tĩnh lại.

Nhưng mà, có một số việc duyên phận lại thần kỳ như vậy.

Lúc hàng xóm thần bí chuyển qua đây ngày thứ hai, sau khi Phỉ Vân Cẩn từ mẫu giáo trở về chuyện thứ nhất chính là hưng phấn mà vọt tới trước mặt Nam Nguyên.

"Dì, Lý Nhất Bạch! Lý Nhất Bạch học cùng lớp với con!"

Lý Nhất Bạch? Ai vậy?

Sửng sốt vài giây, Nam Nguyên lúc này mới nhớ tới Lý Nhất Bạch chính là bé trai nhảy Hip-hop kia, cậu ấy cũng học ở mẫu giáo của Phỉ Vân Cẩn?

Rất đúng dịp.

Rất nhanh, Nam Nguyên biết còn có việc càng trùng hợp hơn.

Nhà Lý Nhất Bạch bọn họ, chính là hàng xóm mới của Nam Nguyên.