Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Mẹ Kế, Mang Theo Ba Oa Làm Người Giàu Nhất Thiên Hạ

Chương 53 Chưa Quen

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lúc mọi người ở đây đều rất ngạc nhiên, chợt nghe thấy trong phòng phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng sắc bén của nam nhân:

“Cút, mặc dù ta bị tàn, nhưng mà muốn gϊếŧ chết ngươi là rất dễ dàng, còn có lần sau thì vết thương không phải ở chân của ngươi đâu, mà là ở đầu đấy”

Nghe vậy, Lục lão nhị đau đớn cũng không kịp kêu, vừa lăn vừa bò đứng dậy, chỉ vào Lục Kiều Kiều hung tợn nói:

“Được, súc sinh nhà ngươi…… Hiện giờ ngươi có nam nhân che chở, chờ hắn tắt thở thì ngươi xem ta có gϊếŧ chết ngươi hay không, số bạc đó ngươi cầm để dành mua quan tài cho hắn đi”

“Ngươi…” Lục Kiều Kiều nghe được lời này, nhặt dao phay lên muốn chém Lục lão nhị, Lục lão nhị bị dọa sợ, kéo cái chân què xoay người bỏ chạy.

Lục Tiên Tiên và Lục Thăng Thăng thấy vậy, ánh mắt tràn đầy oán hận trừng Lục Kiều Kiều một cái rồi cũng nhanh chóng rời đi.

Không có người nào quan tâm Lưu thị đang chật vật, cuối cùng vẫn là Lục lão thái kéo Lưu thị ra khỏi sân.

Thấy người gây chuyện đã rời đi, lí chính và các thôn dân cũng thở phào nhẹ nhõm, sôi nổi an ủi Lục Kiều Kiều.

“Trước mắt cái nhà này còn cần dựa vào ngươi chèo chống, không nên lại xúc động như vậy”

“Béo Nha, thím biết ngươi khó xử, nếu người Lục gia còn bắt nạt các ngươi thì tới tìm người trong thôn, đừng bởi vì bọn súc sinh kia mà chặt đứt tiền đồ của mình”

“Đúng vậy”

Lục Kiều Kiều thấy trong ánh mắt mọi người tràn ngập sự thương tiếc, con ngươi rưng rưng ánh nước.

Mọi người thấy vậy, càng không đành lòng xem mà vỗ bả vai của nàng: “Không nói, không nói, tóm lại có việc gì thì nhớ gọi mọi người, bọn ta đi trước đây”

“Đều giải tán đi” Lí chính thấy vậy liền vẫy tay, sau đó nhìn về phía Lục Kiều Kiều: “Cất bạc cẩn thận, đợi chút nữa đại thúc đi tới Lục gia cảnh cáo bọn họ giúp ngươi, ngươi cứ yên tâm chung sống với bọn nhỏ”

“Cảm ơn lí chính đại thúc” Lục Kiều Kiều giả vờ lau nước mắt, tiễn mọi người đến cổng lớn.

Nhìn thôn dân rời đi, gương mặt Lục Kiều Kiều dần khôi phục vẻ bình tĩnh như ngày xưa.

Cũng may đa số người trong thôn đều rất tốt bụng, không bị mấy kẻ Lục gia kia dẫn chạy sai đường.

Lúc này bọn họ đã hoàn toàn xé rách mặt với Lục gia, trước mắt cũng chỉ có tòa nhà nhỏ này là nơi nàng có thể an thân.

Nghĩ như vậy, bỗng nhiên nàng lại ngửi được một mùi khét.

Lục Kiều Kiều vỗ trán một cái, gà của nàng…

Lục Kiều Kiều vội chạy tới phòng bếp mở nắp nồi lên, một dòng khí trắng bay ra che khuất tầm mắt, tuy không nhìn rõ nhưng mà mùi khét quanh quẩn lại rất rõ ràng.

Lục Kiều Kiều vội vàng dập lửa trong bếp đi, đợi nhiệt độ giảm đi liền múc phần thịt gà chưa bị khét ở phía trên ra ngoài.

Nàng đặt thịt gà sang một bên, sau đó múc cả canh thuốc hầm cho Thẩm Diệu ra luôn, sau đó liền nói với Thẩm Úc và Thẩm Lan bên cạnh: “Rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm”

Nói xong nàng liền cầm một miếng giẻ lau đi vào nhà để lau khô chiếc bàn đặt cạnh giường đất, sau đó đặt tới trước mặt Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu thấy vậy thì ánh mắt hơi thay đổi, muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.

Cảm thấy nàng cũng thật không dễ dàng……

Nhìn bộ dáng của nàng bị người Lục gia làm tức giận tới mất đi lý trí nhìn nàng vì chính mình mà đoạt lại văn phòng tứ bảo làm trong lòng Thẩm Diệu cảm thấy xúc động rất lớn.

Lục Kiều Kiều sốt ruột bưng thức ăn nên không hề chú ý tới vẻ mặt của Thẩm Diệu thay đổi.

Sau khi bê bàn xong liền đi ra ngoài bê canh thuốc và thịt gà hầm lên, dọn chén đũa xong liền gọi mấy đứa nhỏ vào nhà.

Nhìn mấy đứa nhỏ nhìn một bàn thịt gà và bánh bột ngô mà ngây ra, Lục Kiều Kiều liền nhanh nhẹn chia bánh bột ngô cho bọn nhỏ, sau đó bẻ đùi gà ra chia cho bọn họ.

Động tác của nàng thuần thục lại tri kỷ, làm cho mấy đứa nhỏ và Thẩm Diệu đều không khỏi ngẩn người.

Lục Kiều Kiều cũng bỗng nhiên phản ứng lại, suy đoán chắc là do nàng chuyển biến quá lớn nên bọn họ chưa quen?

Nhưng mà nàng cũng không tiện hỏi lời này ra khỏi miệng.
« Chương TrướcChương Tiếp »